Chương 491: Đến cũng đến rồi
Chương 491: Đến cũng đến rồiChương 491: Đến cũng đến rồi
"Đừng tách nhau ra." Giang Thành quay đầu nhìn Dụ Ngư, nhắc nhở: "Đừng chữa đèn pin vào người khác, chú ý đỉnh đầu và dưới chân."
Nghe vậy Dụ Ngư có hơi sợ hãi, dưới chân thì cô hiểu, nhưng trên đỉnh đầu... nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn từ bỏ ý định hỏi tại sao.
Trong hoàn cảnh này mà đặt câu hỏi, cô cảm thấy không thích hợp cho lắm.
Nếu như người đàn ông này đã nói như vậy, thì chắc chắn phải có lý do của hắn.
Dụ Ngư vẫn khá tin tưởng Giang Thành, người đàn ông này có điều gì đó đặc biệt và thu hút cô, khiến cô cảm thấy đáng tin cậy một cách khó hiểu.
Bỏ ngoài tai ý kiến của mọi người, quyết định đi giải cứu Hòe Dật và Đỗ Phong bị mắc kẹt, càng khẳng định thêm điểm này, khiến cô cảm thấy mình không hề nhìn nhầm người.
Giang Thành đang tìm người, tất nhiên sẽ không phát hiện ra, chỉ trong chốc lát, cô gái phía sau đã suy nghĩ nhiều như vậy, hắn thỉnh thoảng nhìn trái nhìn phải, kể cả đỉnh đầu.
Đứng trong nhà xác, mà nói không sợ là nói dối.
Cũng may lúc đi vào, Giang Thành đã dùng một chiếc giường đặt thi thể rất nặng chặn cửa lại, như vậy không những ánh sáng từ hành lang có thể chiếu vào.
Mà một khi có trường hợp khẩn cấp, cũng sẽ không đến nỗi bị nhốt lại luôn trong nhà xác.
"Tìm được rồi!" Tào Dương ngồi xổm ở một bên khác đột nhiên nói.
Giọng nói của anh ta không lớn lắm, nhưng sự kích động trong giọng điệu lại cực kì rõ ràng.
Giang Thành bước nhanh tới, Dụ Ngư cũng theo sát phía sau Giang Thành.
Ánh sáng của điện thoại di động không ngừng chiếu sáng tứ phía, dường như Dụ Ngư cũng đang lo lắng về những gì ẩn giấu trong bóng tối xung quanh mình.
Mỗi một chiếc tủ giữ xác đều có đánh số và tay cầm bằng thép không gỉ, cảm giác tổng thể giống như một ngăn kéo lớn hình hộp được mở rộng.
Giang Thành nhìn thấy bên trên có dán ba chữ Trương Chiêu Duy. Nó được viết bằng tay, dùng bút xanh đen, lối viết sắc sảo và trang trọng, rất phù hợp với không khí hiện tại.
Tào Dương cẩn thận hơn, không mở ngăn kéo một cách hấp tấp.
Trước khi mở nó ra, ba người họ cẩn thận quan sát xung quanh.
Sau khi không thấy có vấn đề gì, Giang Thành chậm rãi hít một hơi, đưa tay nắm lấy tay cầm, sau đó chậm rãi rút ra.
Tay cầm bằng thép không gỉ cực kỳ lạnh, Tào Dương và Dụ Ngư nhìn chằm chằm vào chiếc tủ giữ xác.
Bản kéo giống như ngăn kéo kia chậm rãi mở ra, khí lạnh thoát ra ngoài, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống đến mấy độ.
Một thi thể phủ vải trắng xuất hiện trước mặt ba người.
Hình dáng của một người hiện ra dưới tấm vải trắng.
Không chút do dự, Giang Thành đưa tay vén tấm vải trắng lên.
Nhưng giây tiếp theo, cảnh tượng trước mặt khiến cả ba người đều bị sốc.
Trong cơn hoảng loạn, tay Dụ Ngư run lên, điện thoại suýt chút nữa đã rơi xuống đất.
Trong tủ giữ xác có một ông lão đang nằm lặng lẽ, dáng vẻ hốc hác nhưng vẻ mặt rất bình thản, tạm thời không có vết thương bên ngoài nào rõ ràng.
Nhưng điều quỷ dị là... chỉ hơn 10 phút trước, bọn họ đã gặp ông lão này!
Ông lão còn kể cho Giang Thành nghe một câu chuyện khó tin.
Hóa ra ông ta chính là Trương Chiêu Duy!
Sau khi bình tĩnh lại, những suy nghĩ hỗn loạn của Giang Thành đột nhiên tập trung lại, cựu viện trưởng Trương Chiêu Duy đã qua đời cách đây 2 tháng, thi thể sống lại trong câu chuyện của ông lão cũng được chuyển đến vào thời điểm đó.
Đây chỉ đơn giản là câu chuyện của riêng mình ông ta!
Mà thi thể từ cõi chết trở về... chính là Trương Chiêu Duy!
Chính là ông lão trước mặt này.
"Đừng sợ." Giang Thành an ủi Tào Dương cùng Dụ Ngư nói: "Ông lão chắc không có ác ý gì đâu, nếu không mấy người vãn bối chúng ta cũng sẽ không thể nào cả đường thuận lợi như vậy."
Tuv rằng nói như vây nhì ng đầu là nói cho auử nahe. Giana Thành cũng không chắc có khi nào giây tiếp theo thi thể có mở mắt ra hay không, sau đó nhếch mép cười nham hiểm nói với bọn họ một câu: Sao giờ mới đến.
Nhưng đến cũng đến rồi.
Không thể trở về tay trắng.
Giang Thành lấy trong túi ra một điếu thuốc, khéo léo châm lửa, đặt điếu thuốc bên cạnh ông lão, đẩy đầu châm lửa ra ngoài.
Giang Thành nhìn sắc mặt của ông lão, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt buồn bã nói với Tào Dương và Dụ Ngư: "Ông lão cao thượng chính trực, quả thực là tấm gương cho thế hệ chúng ta noi theo, nào bây giờ chúng ta hãy lạy ông đi."
Tào Dương và Dụ Ngư nghe xong lập tức bừng tỉnh, không hề chuẩn bị gì, lập tức lạy thi thể ba lạy.
Nhưng sau khi cúi lạy lần cuối xong, Dụ Ngư ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện bên cạnh mình trống ra một khoảng, còn Giang Thành... đã biến mất.
“Bụp!"
"Bụp!"
“Bụp!"
Tào Dương đứng đối diện mở to mắt, nhìn thấy Giang Thành đang cung kính quỳ xuống đất, dập đầu ba cái với thi thể.
Sau khi đứng lên, trong mắt Giang Thành tràn ngập bi thương, hốc mắt đỏ bừng.
Tào Dương nuốt khan một cái, ai không biết còn tưởng rằng hắn là cháu trai của ông lão nữa.
" Này là..."
Giọng nói của Dụ Ngư cắt ngang dòng suy nghĩ của Tào Dương, Dụ Ngư bịt miệng, nhìn chằm chằm vào một vị trí.
Theo dõi ánh mắt của Dụ Ngư, Tào Dương cũng rất kinh ngạc.
Điếu thuốc Giang Thành châm trước đó đã cháy hết, chỉ còn lại những tia lửa cuối cùng, như thể có ai đó vừa hút sạch một hơi vậy.
Tào Dương nhìn thấy cảnh tượng này, cũng lập tức quỳ sụp xuống đất, dập đầu ba cái với ông lão.
Dụ Ngư cũng không hề muốn tụt lại phía sau.
Không biết vì sao, Tào Dương sau khi quỳ lạy xong lại cảm thấy toàn Việc tiếp theo đơn giản hơn nhiều, Giang Thành nhanh chóng kiểm tra thi thể của ông lão một lượt.
"Không có vết thương rõ ràng." Giang Thành lại dùng vải trắng che mặt ông lão lại, sau đó chậm rãi đẩy trở lại: "Chắc là tử vong bình thường."
Mọi người đều hiểu, cái gọi là tử vong bình thường mà Giang Thành nhắc đến, chính là không có liên quan gì đến quỷ.
Nhìn từ kết quả này, cựu viện trưởng Trương Chiêu Duy không hề tham gia vào những hành vi xấu xa ở phòng bệnh 624, nếu không quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ông.
Những gì ông ta làm là che đậy chân tướng sau khi sự việc xảy ra, đồng thời tìm một mái ấm tốt cho con gái của Hướng Nam, Triệu Như.
Ông ta cũng có chỗ làm không đúng, nhưng sẽ không công bằng nếu nói ông hoàn toàn là một kẻ xấu.
Trước khi rời đi, Giang Thành dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì, quay người vươn tay mở ra một chiếc tủ giữ xác khác ngay bên cạnh Trương Chiêu Duy.
Bên trong cũng là một ông lão, hơi béo và không cao.
Chính là một ông lão thấp béo trước đây đã từng chơi bài với Trương Chiêu Duy và khi thua thì mặt bị dán đầy giấy.
Nhớ lại những gì Trương Chiêu Duy đã nói với mình, bản thân là một khách thường xuyên đến bệnh viện này, may mà có một người bạn già đi cùng.
Xem ra mấy thi thể trong tủ giữ xác xung quanh đây, đều có mối quan hệ hàng xóm láng giềng khá tốt với nhau.
Sau khi nhanh chóng rời khỏi nhà xác, khoảnh khắc cánh cửa nhà xác khép lại, tâm trạng căng thẳng của mọi người mới hơi dịu đi đôi chút.
May thay, không có chuyện gì xảy ra.
Tào Dương nhìn Giang Thành với ánh mắt khâm phục, từ tận đáy lòng cảm thấy mấy cái dập đầu đó đúng là không thể thiếu.
"Đi nhanh."
Giang Thành dẫn hai người nhanh chóng đi tới thang máy, may thay, thang máy vẫn dừng ở tầng -1, không có rời đi.
Nhưng vừa nhấn nút thang máy, vài giây sau, mọi người đều nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cửa thang máy... không hề mở ra. nhưng cửa thang máy tựa như đã bị hàn lại rồi vậy, không hề nhúc nhích gì hết.
Cùng lúc đó, ở cuối hành lang vang lên một âm thanh ma sát kỳ lạ, giống như một ngăn kéo lớn đang được mở ra từng chút một.
Không chỉ một cái...
Đồng tử của Dụ Ngư co lại đột ngột, nơi đó là ... hướng của nhà xác!