Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 507 - Chương 507: Tại Sao Anh Không Đi Cướp?

Chương 507: Tại sao anh không đi cướp? Chương 507: Tại sao anh không đi cướp?Chương 507: Tại sao anh không đi cướp?

Hòe Dật sững sờ không nói được gì trong suốt 10 giây.

"Mẹ kiếp, anh bị điên đấy à?" Hòe Dật đã phản ứng lại, lớn tiếng hỏi: "Sao anh không đi cướp luôn đi?"

"Đừng nói nhảm." Giang Thành chính trực nói: "Đi cướp làm sao kiếm được nhiều tiền như thế."

Không nói thêm bất kì câu nào thừa thãi, Hòe Dật nắm chặt nắm đấm, giây tiếp theo, cánh tay trái của anh ta sưng lên như bị thổi khí, một lớp vảy dày đặc lan dọc theo cổ, bao phủ lấy cánh tay trái.

Những chiếc vảy có màu đỏ nhạt, phản chiếu ánh sáng quỷ dị và trông chúng đầy sức mạnh.

Anh ta là đã tức giận đến đỉnh điểm nên mới chuẩn bị thi triển năng lực để hù dọa đối phương, nếu bây giờ không chỉnh phục được hắn, lỡ vấp ngã thì khó đối phó.

Nhưng Giang Thành vẫn cười híp mắt nhìn chằm chằm anh ta, không hề lộ ra vẻ kinh ngạc sợ hãi nào.

Ngay khoảnh khắc Hòe Dật thi triển năng lực, Giang Thành liền cảm thấy cánh cửa trong cơ thể mình chuyển động một cái, sau đó, có một tên đáng sợ từ từ mở mắt ra.

Là Vô...

Anh ta tỉnh rồi.

Với tư cách là một tồn tại tương tự như vật chủ, hắn vẫn có thể cảm nhận được một số cảm xúc của Vô, khi đối mặt với sự đe dọa của Hòe Dật, cánh cửa trong cơ thể hắn... gần như không có bất kỳ làn sóng nào.

Nếu như đã là vật chủ, ít nhiều cũng nên cho mình chút thể diện.

Giang Thành nghĩ ngợi, trong lòng liền cảm thấy tự tin hơn.

Hắn thậm chí còn nghĩ đến việc thông qua Hòe Dật để moi ra những người đứng đằng sau anh ta, chắc chắn bọn họ là một tổ chức.

Nếu như có thể bắt được hết bọn họ, và làm việc miễn phí cho mình...

Hòe Dật âm thầm nuốt nước miếng, không hiểu tại sao bộ dáng của mình trông đáng sợ như vậy, nhưng đối phương lại nhìn mình như đang nhìn một mỹ nữ không mặc quần áo.

Nói chính xác thì trong mắt Giang Thành, Hòe Dật là một cỗ máy in tiền dễ thương. Xem ra không cho hắn thấy chút sắc thái là không được rồi, Hòe Dật hùng hổ bước tới, chuẩn bị dùng sức mạnh của cánh tay kỳ lân bắt lấy hắn, sau đó cho hắn nếm thử sức mạnh của mình.

Nhưng vừa mới bước đi bước đầu tiên, cánh tay của anh ta đột nhiên bắt đầu co rút, lớp vảy bao phủ ban đầu cũng bắt đầu rút đi.

Bước thứ hai...

Bước thứ ba còn chưa đặt chân xuống, cánh tay kỳ lân của anh ta đã biến mất.

Không chỉ có cánh tay kỳ lân biến mất, thậm chí anh ta còn nghe thấy một tiếng "rầm" trong lòng, thứ mà anh ta vừa mới hiệu triệu ra ở cửa... đã lướt rồi.

Lướt trở về thì thôi, còn đóng sầm cửa lại như vậy.

Dù anh ta có gọi thế nào, đều không chút động tĩnh gì.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Hòe Dật hoảng hốt, đây là lần đầu tiên chuyện như vậy xảy ra kể từ khi anh ta sở hữu cửa.

Cánh cửa trong cơ thể anh ta tạo ra một cảm xúc tương tự như sợ hãi.

Làm sao có thể?

Ngay cả khi đối mặt với lệ quỷ trong phó bản này, cái tên trong cửa của anh ta đều vẫn rất dũng cảm.

Không đánh lại là chuyện của không đánh lại.

Nhưng bị dọa đến bỏ chạy là thế nào?

Một lát sau, Hòe Dật tựa hồ hiểu ra gì đó, ánh mắt nhìn Giang Thành đã thay đổi.

"Cái này nên miêu tả như thế nào nhỉ?" Giang Thành cười nói: "Không tới 3 giây, anh đã yếu rồi, ngay cả một phần mười của tôi cũng không đuổi được."

Ánh mắt của Hòe Dật dần dần dời khỏi trên mặt Giang Thành, sau khi nhìn thấy cái bóng trên tường sau lưng Giang Thành, đồng tử Hòe Dật chợt co rút mạnh mẽ.

Cái bóng của hắn... còn cao gấp rưỡi người hắn!

Giống như Giang Thành, cái bóng của hắn cũng đang cười.

Chỉ là kích cỡ mà cái miệng đang há ra kia, đủ để buộc đầu hai người anh ta lại với nhau, và nhét chúng vào bên trong.

"Anh... anh là..." Hòe Dật nói một cách ngắt quãng, đôi môi run run.

Giana Thành nữi1#Œc lai nở nu ồi bao duna. duấi tav đắt lên vai Hào Dật, nhìn từ phía sau, còn tưởng quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết.

"Người anh em, để lại thông tin liên lạc đi, trở về tôi tìm anh. Anh đừng có mà..." Giang Thành mỉm cười đưa tay ra, chỉ vào cái bóng phía sau: "Đừng có mà lừa chúng tôi."

Rất nhanh, Giang Thành và Hòe Dật đã đạt được đồng thuận.

Hòe Dật dẫn người đến nhà xác, còn Giang Thành và Lâm Uyển Nhi thì đến nơi ở của Trương Chiêu Duy để tìm kiếm manh mối.

"Nhưng chúng tôi không có tiền." Giang Thành nhìn Hòe Dật: "Không có tiền đi ra ngoài thì bất tiện lắm."

Hòe Dật bất đắc dĩ lấy trong túi ra một ít tiền nhét vào tay Giang Thành, "Chỉ còn lại bấy nhiêu đó thôi, chắc đủ bắt taxi rồi."

Giang Thành xoay người chuẩn bị cùng Lâm Uyển Nhi rời đi.

"Chờ đã."

Giang Thành dừng chân lại, người lên tiếng vậy mà lại là Vương Trường Quốc, chỉ thấy anh ta ngượng ngùng sờ sờ cằm: "Tôi có thể đi cùng hai người không?"

"Tôi cam đoan sẽ không gây trở ngại." Vương Trường Quốc thề thốt nói: "Tôi chỉ cảm thấy là đi theo hai người có thể sống sót thôi."

"Không được." Chỉ để lại một câu, Giang Thành liền cùng Lâm Uyển Nhi rời đi.

Tuy nhiên, Vương Trường Quốc có thể nói ra những lời như vậy, cũng đã vượt quá sự mong đợi của mọi người.

"Vương Trường Quốc." Sau khi đám người Giang Thành rời đi, Hòe Dật nhìn anh ta, mỉm cười nói: "Thật tình cờ, thấy anh tích cực như vậy, chỗ tôi vẫn còn thiếu một vị trí, anh hãy cùng tôi đến nhà xác đi."

Nhà xác...

Trên mặt Vương Trường Quốc viết đầy từ chối, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hòe Dật, anh ta lại nuốt lời vào miệng.

Hòe Dật vừa bị Giang Thành tống tiền, trong lòng đang rất tức giận, nếu Vương Trường Quốc dám nói không, anh ta sẽ không chút do dự dạy cho Vương Trường Quốc một bài học.

"Thế còn chúng tôi thì sao?" Tào Dương lên tiếng hỏi: "Người anh em Hòe Dật, hay là tôi cùng anh xuống dưới nhé, anh ấy..." Tào Dương nhìn Vương Trường Quốc mặt mày như đưa đám, thật sự lo lắng cho Hòe Dật.

"Không cần, anh ở lại chuẩn bị tiếp ứng." Hòe Dật ấn nút thang máy nói: "Tâi nahi naờ chủ nhiềm Tề có thể eế tới nếu anh †a tới anh nhất định phải bảo vệ an toàn cho anh ta."

"Nhưng nhớ kỹ, nếu anh ta thật sự tới, nhất định phải biết anh ta rút cuộc là chủ nhiệm Tề thật hay là quỷ ngụy trang."

Nói xong, Hòe Dật có chút lo lắng nhìn về phía sâu trong hành lang, con quỷ đó... đã lâu không xuất hiện, không biết đã đi đâu rồi?

Là đang mai phục trong nhà xác, hay là đã theo hai người Giang Thành rời đi rồi, hoặc là đang trốn ở đâu đó, chờ đợi để giáng cho bọn họ một đòn chí mạng.

Nhưng những chuyện này... đều không phải là điều Hòe Dật lo lắng nhất.

Điều anh ta lo lắng nhất là quỷ sẽ đi tìm Chủ nhiệm Tề.

"Tỉnh."

Thang máy đã đến tầng của bọn họ, cửa thang máy mở ra, bên trong không có ai.

Hòe Dật không chút do dự để Vương Trường Quốc đi vào, sau đó đợi mấy giây bản thân mới đi vào.

Nếu không anh ta dẫn Vương Trường Quốc đi theo để làm gì?

Thang máy vận hành êm ru, mọi chuyện cũng đều rất thuận lợi, đứng ngoài cửa nhà xác, hai người dừng lại lắng nghe một lúc, không có động tĩnh gì, mới đi vào.

Theo sự hướng dẫn trước đó của Giang Thành, bọn họ nhanh chóng tìm đến chiếc tủ giữ xác của Trương Chiêu Duy.

"Đến canh gác phía sau lưng tôi đi." Hòe Dật dặn dò.

Vương Trường Quốc trông rất đáng thương, anh ta cầm điện thoại di động, chiếu đèn xung quanh, như thể trong bóng tối xung quanh bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra một con quỷ, và giết chết anh ta.

Sau khi mở tủ giữ xác ra, Hòe Dật đã tìm được kí hiệu mà Dụ Ngư nhắc đến, đó là một tấm thẻ rất nhỏ, không quá dễ thấy.

Cho dù có là anh ta đến, cũng có thể bỏ qua nó.

Quả nhiên, vẫn là phụ nữ tỉ mỉ.
Bình Luận (0)
Comment