Chương 508: Thường xuyên về thăm nhà một chút
Chương 508: Thường xuyên về thăm nhà một chútChương 508: Thường xuyên về thăm nhà một chút
Hòe Dật không lựa chọn gọi điện thoại cho Giang Thành, mà gửi cho hắn một tin nhắn, nói địa chỉ cụ thể nơi ở của Trương Chiêu Duy.
Không lâu sau, liền nhận được tin nhắn lại của Giang Thành: Bệnh viện nào điều trị vô sinh tốt hơn? Trường Kỹ thuật Sơn Đông tìm Lam Tường.
Đây là ám hiệu mà Giang Thành và Hòe Dật đã thỏa thuận từ trước, Hòe Dật đang cầm điện thoại di động chợt trầm tư suy nghĩ, nghĩ rằng quỷ chắc chắn không thể đáp lại những lời cợt nhả như vậy.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, phía bên kia chính là Giang Thành.
Đạt được mục đích, anh ta chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi quay người lại, cảnh tượng trước mắt đã khiến trái tim anh ta run lên.
Cánh cửa nhà xác đã đóng lại từ lúc nào đó.
Mà Vương Trường Quốc cũng đã không thất đâu nữa.
Đã là lúc nào rồi?
Hòe Dật có giác quan cực kì nhạy bén, nhưng anh ta lại hoàn toàn không phát hiện ra chút nào.
Ngay khoảnh khắc đó, Hòe Dật tắt điện thoại di động, sau đó cúi người khom lưng trốn trong bóng tối.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi...
Nếu không, với lá gan của Vương Trường Quốc, chắc chắn sẽ không dám làm ra chuyện này.
Suy nghĩ của Hòe Dật quay cuồng nhanh chóng, trong lòng đưa ra vài suy đoán có khả năng đối với tình hình hiện tại.
Đầu tiên, cũng là điểm có khả năng xảy ra nhiều nhất, Vương Trường Quốc đã chết rồi, bị quỷ âm thầm giết chết bằng một cách nào đó không rõ.
Thứ hai, Vương Trường Quốc đã phát hiện ra chuyện gì đó, sau đó tự mình trốn thoát, cửa nhà xác chính là do anh ta đóng.
Khi bản thân giới thiệu về quy tắc trong thế giới ác mộng đã từng nói rằng, quỷ cực kì hiếm khi giết nhiều người trong thời gian ngắn, Vương Trường Quốc chắc chắn đã nhớ điều này.
Để anh ta ở đây cho quỷ giết, còn mình thì tìm cơ hội trốn thoát.
Tên khốn này... Hòe Dật không hề nghi ngờ, Vương Trường Quốc chắc chắn là có thể làm được ra loại chuyện này.
Bởi vì nếu đổi lại là mình, cũng sẽ như vậy.
Nhưng bất luận là điểm nào, thì có một điểm có thể chắc chắn.
Quỷ, đang ở trong nhà xác.
Ngay bên cạnh anh ta!
Hòe Dật nín thở, mọi tế bào trong cơ thể đều cảnh giác, bóng tối gần đó tựa như một vũng lầy đen kịt.
Mọi ánh nhìn vào trong đó, đều như bị nuốt chửng.
Chưa đầy nửa phút, quần áo Hòe Dật đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, điều này khác với việc đối mặt với Giang Thành, hắn chỉ muốn dùng thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.
Nhưng con quỷ mà anh ta phải đối mặt bây giờ lại khác, đối phương chỉ đơn thuần là muốn giết chết anh ta.
Lấy tay che màn hình điện thoại, cố gắng không để ánh sáng lọt ra ngoài, Hòe Dật gọi đến một số trong những số đã lưu và gọi ngay.
Đây là số điện thoại của Vương Trường Quốc.
Không sai, anh ta chính là muốn đợi điện thoại di động của Vương Trường Quốc vang lên, lợi dụng anh ta để thu hút sự chú ý của con quỷ, sau đó tìm cơ hội trốn thoát.
Nếu như Vương Trường Quốc không chết, bây giờ nhất định cũng giống như mình, đang trốn ở đâu đó, hy vọng thoát khỏi sự truy đuổi của quỷ.
Mong rằng anh ta đừng tắt điện thoại, nếu vậy thì phiền phức lắm, Hòe Dật cau mày.
Vài giây sau———
"Thường xuyên về thăm nhà một chút, về thăm nhà một chút thôi, dù chỉ là giúp mẹ xếp lại đôi đũa hay rửa một cái bát."
"Cha mẹ sẽ chẳng tính toán với con cái xem chúng nó đóng góp cho gia đình được bao nhiêu".
"Cả một đời chẳng dễ dàng gì để cả nhà có thể đoàn tụ bên nhau."
"Thường xuyên về thăm nhà một chút, về thăm nhà một chút thôi."
"Dù chỉ là giúp cha đấm bóp lưng hay xoa xoa đôi vai già."...
Một bài hát kinh điển "Thường xuyên về thăm nhà một chút " vang lên tr¬nd nhà vác hầu: không khí lễ hôi lân tức †ràần naân. khiến naười †a không khỏi đung đưa theo nhịp.
Bây giờ vẫn còn có người dùng ca khúc này để làm nhạc chuông điện thoại di động, Hòe Dật cũng là không ngờ tới.
Nhưng điều khiến anh ta càng không nghĩ đến hơn nữa là, thậm chí cả sợ hãi, cũng là tại nơi truyền đến ca khúc này.
Không phải bên ngoài nhà xác, cũng không phải bóng tối trước mặt anh ta.
Mà là... đằng sau lưng!
Hòe Dật gần như nhảy lên ngay lập tức, sau đó xoay người trên không và quay mặt về phía sau ngay khi vừa tiếp đất.
Đồng thời, cũng không quan tâm liệu mình có bị bại lộ hay không, bật đèn pin của điện thoại di động lên, chiếu thẳng về phía... những dãy tủ giữ xác phía sau lưng.
Hơi thở của anh ta đã rối loạn, những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuống trán.
Nhạc chuông điện thoại di động... lại phát ra từ tủ giữ xác đằng sau lưng.
Làm sao có thể được?
Làm sao điện thoại di động của Vương Trường Quốc lại có thể bị nhốt trong tủ giữ xác?
Vốn dĩ, theo tính cách của anh ta, tuyệt đối sẽ không bao giờ bén mảng đến gần tủ giữ xác, nhưng vào lúc này, loạt nhạc chuông lễ hội trên điện thoại di động của anh ta đang như tiếng còi tử thần, khiến trái tim anh ta muốn vỡ tung.
Càng quỷ dị hơn nữa là, anh ta đã cúp điện thoại từ lâu rồi, nhưng bài hát vẫn phát một lúc lâu mới dừng lại.
Anh ta đã xác định được tủ giữ xác nơi phát ra tiếng chuông.
Bên trái, tầng ba, cái thứ hai từ dưới lên.
Một vị trí tương đối xa.
Nếu không phải vì chuyện này, có lẽ anh ta sẽ không bao giờ chú ý đến.
Có quỷ mới biết anh ta đã gom hết bao nhiêu dũng khí, mới hạ quyết tâm, kéo chiếc tủ giữ xác này a, trong hoàn cảnh này, mọi chuyện đã không thể do anh ta quyết định.
Anh lại mượn sức mạnh của cửa một lần nữa. Những lớp vảy dày đặc bao phủ phần thân trên, hai cánh tay, bao bọc lấy cái cổ mỏng manh, bộ dạng hiện tại của anh ta rất đáng sợ.
Toàn bộ phần thân trên sưng lên, điều đáng sợ hơn nữa là sức mạnh mà anh ta sở hữu hiện tại.
Anh ta có thể dễ dàng xé một con rồng Komodo thành từng mảnh.
Chiếc tủ giữ xác như một ngăn kéo khổng lồ được mở ra, bên trong có một thi thể được phủ một tấm vải trắng.
Chân hướng ra ngoài, đầu hướng vào trong.
Thở hổn hển, Hòe Dật chậm rãi vén tấm vải trắng lên, cho đến khi nhìn thấy chiếc điện thoại di động được người quá cố nắm chặt trong tay, đồng tử Hòe Dật run lên.
Không sai, chính là Vương Trường Quốc.
Anh ta đã chết rồi.
Khi phần cuối cùng của tấm vải trắng bị vén ra hoàn toàn, cảnh tượng trước mắt khiến Hòe Dật lùi lại vài bước, đầu của Vương Trường Quốc... biến mất rồi.
Các cơ ở vùng cổ bị gãy do vặn xoắn, các cơ lớn bị xé rách, cảm giác như bị một con thú hung dữ nào đó cắn xé vậy.
Nhưng đây không phải sở thú, làm sao có thể có mãnh thú cỡ lớn?
Là quỷ.
Chỉ có thể là do quỷ làm!
Sau sự kinh sợ ban đầu, trong mắt Hòe Dật hiện lên một tia nghỉ ngờ, nhìn thân thể Vương Trường Quốc, anh ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau đó, anh ta đã nghĩ ra.
Theo lý mà nói, Vương Trường Quốc vừa mới bị giết, chắc chắn là chết còn chưa đầy 10 phút, vậy thì thi thể của anh ta, máu của anh ta, phải còn nóng hổi mới đúng.
Nhưng sau khi anh ta chạm vào, toàn thân Vương Trường Quốc lạnh như băng.
Anh ta không phải là vừa mới chết!
Vương Trường Quốc đã chết được một thời gian rồi!
Chắc hẳn... chắc hẳn là khi đám người Giang Thành để anh ta lại một mình, thì anh ta đã bị quỷ giết!
Vâyv thì cái tên Vưởng Trường Ouếc lúc eau vân luôn đi theo bên canh bọn họ... là giả!
Chẳng trách lâu như vậy rồi mà bọn họ vẫn chưa gặp phải quỷ, hoá ra là quỷ đã sớm trà trộn vào từ lâu.
Tiêu rồi...
Giây tiếp theo, giai điệu nhảy múa xé nát sự yên tĩnh vốn thuộc về nơi này, Hòe Dật kinh hãi nhìn thấy điện thoại trên tay của thi thể không đầu lại reo lên.
Xuất hiện trên màn hình... lại chính là số của chính anh ta.