Chương 509: Ghi âm
Chương 509: Ghi âmChương 509: Ghi âm
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Đứng ở bên dưới một tòa chung cư cũ, Lâm Uyển Nhi quay mặt lại nhìn Giang Thành hỏi.
Giang Thành một mình cầm điện thoại di động, trong mắt lộ ra vẻ kỳ quái.
Ánh mắt thỉnh thoảng nhìn quanh, một lúc sau mới nhìn lại nói: "Trên đường đi yên bình quá."
Bọn họ là bắt taxi đến, dùng số tiền Hòe Dật đưa cho, cả đường đi Giang Thành cực kì cảnh giác, nhưng cho đến khi xuống xe, chiếc taxi quay đầu rời đi, cũng không có chuyện gì xảy ra.
Lâm Uyển Nhi như đang nghĩ tới gì đó: "Ý của cậu là... Hạng Nam?"
"Ừm." Giang Thành gật đầu, giọng nói cũng càng trầm hơn: "Chúng ta tới đây là một phần cực kỳ quan trọng trong nhiệm vụ, nhưng Hạng Nam lại không hề xuất hiện."
"Chuyện này không có lý, tôi muốn biết rút cuộc hiện tại cô ta đang ở đâu, còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện ngăn cản chúng ta lấy được manh mối sao?" Giang Thành hỏi.
Lâm Uyển Nhi trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có khi nào là cô ta đã đi tìm chủ nhiệm Tề rồi không?"
Giết chết Chủ nhiệm Tề, coi như đã giải quyết được vấn đề từ gốc rễ.
Giả định này nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng Giang Thành lại lắc đầu: "Tôi cảm thấy không giống."
"Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, đi lên trên tìm kiếm manh mối trước đã." Lâm Uyển Nhi đề nghị.
"Ừm."
Theo địa chỉ do Hòe Dật cung cấp, bọn họ đã đến tầng 13 của khu chung cư này, trước mặt họ là một cánh cửa sắt màu đen.
Căn hộ 1302. toà 1, là nơi ở của Trương Chiêu Duy.
Ông ta không có con, vợ cũng đã mất từ lâu, cánh cửa sắt nồng nặc mùi thời gian, hình như đã lâu không có ai mở ra.
Trong nhà... chắc hẳn sẽ không có người.
Lâm Uyển Nhi vô cùng tự nhiên đưa tay ra, tháo chiếc kẹp tóc xuống, chỉ có mấy cái, đã mở ra cánh cửa rất có thể chứa đựng bí mật.
Bên trong cực kì tối tăm, Giang Thành và Lâm Uyển Nhi lấy điện thoại Ngay lúc Lâm Uyển Nhi đang đi về phía phòng ngủ thì có một bàn tay kéo cánh tay cô lại: "Đi ra sau lưng tôi, không được dịch chuyển khi chưa có sự cho phép của tôi." Giang Thành nhìn quanh, nhỏ giọng nói: "Cẩn thận mọi thứ, tôi cảm thấy nơi này có gì đó không ổn."
"Ừm, nghe cậu hết."
Cách bố trí của căn phòng rất đơn giản, từ đây chỉ có thể nhìn thấy phòng ngủ có một chiếc giường.
Tất cả điều này đều phù hợp với lời kể của Trương Chiêu Duy.
Bọn họ đi thằng vào phòng ngủ, Giang Thành quay đầu nhìn về phía cửa, áng chừng lúc đó Trương Chiêu Duy sẽ ngồi xổm ở đâu, sau đó chính mình cũng ngồi xổm xuống.
Có thể nhìn ra, cuộc sống của Trương Chiêu Duy tương đối đơn giản, tuy giàu có nhưng cách bài trí trong phòng của ông không khác gì một ông già bình thường.
Nệm là một tấm nệm xốp thông thường, rất nhẹ, Giang Thành nhấc tấm nệm lên một cách dễ dàng, nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là giữa tấm nệm và ván giường chẳng có thứ gì cả.
Có khi nào... là dưới gầm giường?
Giang Thành thay đổi tư thế, lại cúi người xuống, nhìn xuống gầm giường.
Chiếc giường được dọn dẹp gọn gàng, không có những đồ đạc bừa bộn không cần thiết.
Cũng không có gì bị mắc kẹt dưới tấm ván giường cũ.
Không có...
Làm sao có thể?
Ngay lúc Giang Thành đang suy nghĩ xem có chuyện gì xảy ra thì Lâm Uyển Nhi từ phía sau đi tới, dùng tay chạm vào một phần khó thấy của tấm đệm.
Sau vài giây, đột nhiên nói: "Ở đây."
Giang Thành lập tức đưa tay sờ sờ, quả nhiên bên trong có một chỗ phình ra đặc biệt, nhìn kỹ sẽ thấy gần chỗ phình ra có vết khâu.
Trương Chiêu Duy đã khâu thứ này vào trong nệm.
Từ trong bếp tìm thấy một con dao gọt trái cây, rạch tấm nệm ra, tìm thấy một chiếc phong bì kẹp giữa hai lớp bọt biển ố vàng.
Giang Thành dùng tay bóp chặt, cảm giác bên trong giống như có một Mở phong bì ra, bên trong có một cuộn băng kiểu cũ và một lá thư viết tay được gấp lại bên dưới cuộn băng.
Không biết vì lý do gì mà phần lớn chữ trong thư đều bị mờ, chỉ đọc được rõ ràng đoạn cuối.
Giữa những dòng chữ, có thể cảm nhận được sự sợ hãi và hối hận trong lòng Trương Chiêu Duy, ông ta miêu tả việc đưa Hạng Nam đến bệnh viện là chuyện hối hận nhất trong cuộc đời mình.
Chính là bởi vì cô ta.
Nên những bác sĩ kia mới chết.
Phía sau lại là một đoạn những lời nói không rõ ràng.
"Khi ngày đó đến, sau khi nó thực sự chào đời, vẫn sẽ còn có thêm nhiều người chết hơn."
"Không ai có thể ngăn cản cô ta nữa."
"Cô ta đã quay lại rồi..."
Giang Thành cau mày khi nhìn thấy những lời này giống giọng điệu của một nhà truyền giáo phương Tây.
Cô ta đã quay lại rồi, mấy chữ này Giang Thành có thể hiểu được.
Đây hẳn là ám chỉ Hạng Nam, cô ta biến thành quỷ rồi, y tá điên cũng nói lời này khi cô sợ hãi đến phát điên trong thang máy.
Nhưng "sau khi nó thực sự chào đời"...
Câu này thì Giang Thành cảm thấy thật khó hiểu, rốt cuộc nó... để ám chỉ cái gì.
Tại sao trông có vẻ như Trương Chiêu Duy còn sợ thứ này hơn cả quỷ vậy.
Trong lúc Giang Thành đang suy nghĩ về lá thư, Lâm Uyển Nhi đưa ra một chiếc radio cỡ một chiếc hộp.
Không thấy có dây điện, chắc là lắp pin, Giang Thành thử sử dụng, nó vẫn hoạt động.
Sau khi đưa cuộn băng vào xong, bên trong phát ra một đoạn tạp âm vô nghĩa.
Sau đó, giọng nói của một người đàn ông vang lên.
Nhưng không giống như Trương Chiêu Duy, đây là một người đàn ông tương đối trẻ.
Khoảng đầu tuổi 30, có lẽ không quá 35. giọng nói run rẩy, tựa như đang trốn trong một không gian rất nhỏ, có tiếng vọng lại gần đó.
"Là cô ấy làm... đều là do cô ấy làm..."
"Hiên Hiên không phải... không phải là bị chó hoang cắn chết, tôi đã điều tra và phát hiện ra, cô ấy đã từng kết hôn và có một đứa con."
"Nhưng đứa trẻ cũng đã chết rồi, tôi đã kiểm tra hồ sơ của đứa trẻ và phát hiện nó cũng bị chó hoang cắn chết."
Rẹt...
"Bức ảnh tôi đã nhìn thấy rồi, giống hệt như lúc Hiên Hiên chết!"
"Đều là phần cổ bị cắn đứt, đầu bị biến mất. Những kẻ ngu ngốc đó vậy mà còn nói rằng đầu của Hiên Hiên là bị chó hoang mang đi mất."
Rẹt...
Rẹt...
Giọng nói run rẩy của người đàn ông hòa lẫn với âm thanh của dòng điện, Giang Thành không khỏi cau mày.
Điều này khiến hắn có cảm giác như đã gặp qua ở đâu, hơn nữa loại cảm giác này vô cùng tồi tệ.
"Cô ấy có gì đó không đúng, tôi thường đột ngột thức dậy trong giấc ngủ và nhận ra cô ấy không có ở bên cạnh."
"Tôi nghe thấy tiếng động bên ngoài nên bước tới thì phát hiện tiếng động đó phát ra từ phòng tắm."
"Tôi càng đến gần, giọng nói càng lúc càng rõ ràng, chính là giọng nói của cô ta truyền ra, Hạng Nam."
"Ngay lúc tôi đang định hỏi cô ấy tại sao còn thức khuya như vậy, đột nhiên đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người khác nữa!"
"Trong phòng tắm không chỉ có Hạng Nam, còn có một người khác!"
"Giọng nói của người đàn ông đó rất kỳ quái, kỳ quái đến không thể tả được, giọng nói rất trầm, giống như bị dao cắt qua cổ họng vậy."
"Tôi mơ hồ nghe thấy bọn họ đang nói, cơ thể... buông tha... cửa..."
"Hạng Nam dường như rất sợ nó, có lẽ trong tay nó nắm được thứ gì đó, trước sau đều thấp giọng cầu xin nó, buông tha cho mình, hay đại loại vậy."
"Tôi không thể nghe ra tuổi tác của người đó, thậm chí không thể biết đó là nam hay nữ."
"1 4 đó tôi tức aiân đến mức không euv nohŸ nhiều viìYa định vêng vào thì nghe thấy tiếng nước xối, sau đó chưa đầy mấy giây, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Hạng Nam liền bước ra ngoài."