Chương 510: Mất kiểm soát
Chương 510: Mất kiểm soátChương 510: Mất kiểm soát
"Tôi hỏi cô ấy là đang nói chuyện với ai?"
"Cô ấy nói không có, chỉ là đêm đang ngủ thì tỉnh dậy đi vệ sinh."
"Tôi đi vào trong phòng tắm, bên trong không gian không lớn, chỗ duy nhất có thể che giấu người là chiếc tủ dưới bồn rửa. Nhưng sau khi tôi mở ra, bên trong trống rỗng, không hề có người nào."
"Tôi nhất thời cảm thấy bối rối, Hạng Nam hỏi tôi gần đây có phải áp lực công việc quá lớn, bị ảo giác thính giác rồi không? Đồng thời còn khuyên tôi nên nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ quá nhiều."
"Nhưng tôi là một người như thế nào, tôi hiểu rất rõ, đó tuyệt đối không thể là ảo giác thính giác!"
"Kể từ đó trở đi, tôi liền chú ý tới từng hoạt động của Hạng Nam."
"Chẳng bao lâu sau, tôi ngày càng nhận thấy nhiều điều kỳ quái trên người cô ấy."
"Cô ấy thường tự nói chuyện một mình khi ở một mình, đại đa số thời gian là trong phòng tắm, cũng có ít khi ở hành lang."
"Trong khi cô ấy đang nói chuyện một mình, nếu như tôi đang gọi điện thoại, tín hiệu sẽ rất kém và xuất hiện lượng lớn tạp âm, giống như đang bị thứ gì đó cản trở."
"Một đêm nọ, khi tôi về nhà vào đêm khuya, chưa kịp lên tầng đã nghe thấy Hạng Nam dường như đang cãi nhau với ai đó, tôi cởi giày, lặng lẽ lên tầng xem chuyện gì."
"Phat hiện Hạng Nam đứng chân trần ở hành lang và nói rất lớn tiếng với bức tường, trạng thái cảm xúc đặc biệt kích động."
"Cô ấy đều nếu những thứ gì đó tôi không thể hiểu được, tôi lại nghe thấy những từ như "cửa", cũng như "buông ta, cướp đoạt, chiếm giữ..."
"Tôi có thể chịu đựng được tất cả những điều này, nhưng cuối cùng cô ấy lại còn... nhắc đến Hiên Hiên!"
"Cô ấy nói có thể giao Hiên Hiên cho nó, chỉ cần đối phương có thể buông tha cho mình!"
"Hiên Hiên là con của chúng tôi!"
"Lúc đó trong lòng tôi cực kì tức giận, nhưng vẫn kìm lại. Tôi nghỉ ngờ vợ mình có vấn đề về tâm thần. Đây đều là những lời nói điên rồ của cô ấy".
"Tôi yêu cô ấy, cho dù cô ấy có điên thật, tôi cũng sẽ tìm cách chữa trị và ở bên câ ấv" "Tôi còn chưa kịp đi tới, Hạng Nam đã bắt đầu hướng phía tường gào thét, khóc lóc cuồng loạn nói cái gì nà,"ra khỏi thân thể của ta, ta không muốn, ta không cần, không cần!"
"Cô ấy nói ta đã làm theo yêu cầu, hiến dâng cho ngươi nhiều như vậy, tại sao... tại sao còn không chịu buông ta cho ta?"
"Ta không cần ngươi, càng không cần một cuộc sống không phải người cũng chẳng phải quỷ như vậy!"
"Nhưng sau đó tôi nghe thấy một tràng tiếng cười âm trầm, tôi lập tức nhận ra âm thanh đó!"
"Chính là cái tên đã trốn trong phòng tắm nói chuyện với Hạng Nam kia!"
"Tôi không nghe được người đó nói gì, vì toàn bộ sức lực của tôi đều tập trung vào việc tìm ra người này".
"Nhưng tiếng cười dường như đến từ mọi hướng. Nghe hồi lâu, tôi cảm thấy đầu mình đau như muốn nổ tung".
"Nhưng tôi mơ hồ nhớ rõ người đó đã lạnh lùng nói một câu, nếu như cô mất đi tôi, cô sẽ già đi ngay lập tức, mất đi vẻ đẹp hiện tại, thậm chí chết già trong chốc lát."
"Sẽ không có người đàn ông nào thích cô nữa, và mọi thứ cô đang tận hưởng bây giờ cũng sẽ rời bỏ cô. Suy cho cùng... chính vì sự tồn tại của tôi mà cô mới có thể trẻ đẹp mãi mãi."
"Người đó nói... nói..."
"Gã nói Hạng Nam đã 70 tuổi rồi!"
"Làm sao có thể?!"
Nói đến đây, cảm xúc của người đàn ông dao động kịch liệt, Giang Thành thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của anh ta.
"Sau khi người đó nói xong lời này, Hạng Nam đột nhiên ngừng la mắng, sau đó bắt đầu che mặt, khóc lóc nói mình đã sai rồi, yêu cầu đối phương đừng có chấp nhặt với mình."
"Còn nói, khuôn mặt, tuổi trẻ và sắc đẹp là tất cả của mình, cầu xin đối phương đừng lấy chúng đi."
"Bất kể yêu cầu của đối phương là gì, cô ấy cũng sẽ đáp ứng."
"Nhưng chỉ hy vọng một điểm, cầu xin nó... cô ấy lại cầu xin nó đừng làm tổn thương tôi!"
"Nghe được lời này, trong lòng tôi run lên. Tôi thật sự cho rằng cô ấy đã nhát điên. đây đầu là do câ ấy tưởng tưđna ra khôna. không chỉ =á cô ấy điên, tôi cảm thấy... tôi cảm thấy tỉnh thần của mình cũng xuất hiện vấn đề "
"Nhưng tôi không ngờ rằng cho dù cô ấy như thế này nhưng trong lòng vẫn có tôi."
"Trước khi tôi có thể nghĩ tiếp về điều đó, thì lại nghe cô ấy nói sẽ lên kế hoạch trước càng sớm càng tốt để hiến tế những vật phẩm mới cho nó."
"Tôi chống lại sự thôi thúc muốn chạy đến xem cô ấy định làm trò gì."
"Nhưng ngay lúc tôi còn tưởng rằng sẽ xảy ra chuyện gì nữa, sau khi Hạng Nam khóc xong, liền lau nước mắt, xoay người rời khỏi hành lang, trở về phòng ngủ."
"Ất hẳn cô ấy cũng biết là tôi sắp trở về, chắc chắn là không muốn tôi trông thấy bộ dạng này của mình."
"Tôi cũng không biết lúc đó mình đang nghĩ gì nữa, mặc dù rất tức giận vì cô ấy nói sẽ hiến tế con của chúng tôi, nhưng sau khi tức giận, tôi lại có chút cảm động."
"Trong lòng cô ấy vẫn có tôi, cô ấy yêu tôi thật, cũng giống như tôi yêu cô ấy vậy."
"Tôi đã quyết định đưa cô ấy đến bệnh viện tốt nhất để chữa trị. Công việc của tôi liên quan đến nhiều bệnh viện, tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho cô ấy. Bất kể giá nào, tôi cũng sẽ chữa khỏi bệnh cho cô ấy."
"Nhưng giây tiếp theo, khi ánh mắt của tôi rời khỏi phòng ngủ nơi Hạng Nam biến mất, qua khoé mắt, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng."
"Cái bóng!"
"Là cái bóng!"
"Sau khi Hạng Nam rời đi, cái bóng của cô ấy... lại vẫn còn ở trên tường!"
Sắc mặt Giang Thành dần dần thay đổi, nhìn chằm chằm vào chiếc đài radio, danh tính người đàn ông để lại đoạn ghi âm này đã rất rõ ràng.
Đó là người chồng thứ hai của Hạng Nam, Doãn Trấn Lương.
Đúng như Giang Thành và những người khác dự đoán, Doãn Trấn Lương cũng phát hiện ra điều gì đó kỳ quái ở Hạng Nam, chính vì điều này mà anh đã đưa cô ấy đến bệnh viện, gọi là điều trị, nhưng thực chất là giam cầm.
Đáng tiếc ở giữa lại xuất hiện một biến số không xác định, Chủ nhiệm Tầ. Điều khiến Giang Thành càng ngạc nhiên hơn là trong cơ thể Hạng Nam lại có tồn tại cửa.
Giống như chính mình vậy.
Rất hiển nhiên, thông qua đoạn ghỉ âm do Doãn Trấn Lương để lại, việc Hạng Nam giết hai đứa trẻ đã hoàn toàn được xác nhận, nhưng đây không phải là ý định ban đầu của cô ấy, nói chính xác thì đây là một giao dịch.
Chính là gã ở sau cửa trong cơ thể Hạng Nam, đã giao dịch với cô ấy.
Theo lời của Hạng Nam, đó là hiến tế.
Hiến tế mạng một người còn sống sờ sờ cho nó, sau đó gã trong cửa sẽ ban cho cô ấy thanh xuân vĩnh cửu.
Nghĩ tới đây, Giang Thành theo bản năng liếc nhìn cái bóng của chính mình.
Mặc dù cái bóng của hắn vẫn ở trên tường, và mọi thứ trông có vẻ bình thường, nhưng Giang Thành biết bên trong cái bóng của mình rút cuộc ẩn giấu loại quái vật đáng sợ như thế nào.
Mặc dù Vô vẫn chưa yêu cầu bất cứ điều gì từ hắn, nhưng hắn có linh cảm rằng thứ đối phương muốn chắc chắn là thứ hắn không thể chịu đựng được và còn quan trọng hơn cả mạng sống của hắn.
Nhìn vào chiếc đài trong tay, Giang Thành so sánh những gì mình gặp phải với trải nghiệm ác mộng trước đó.
Hiển nhiên, tình huống lần này vô cùng đặc biệt.
Hắn bị cuốn vào không phải trong ác mộng mà là trong thế giới thực.
Điều này có nghĩa là cánh cửa trong cơ thể Hạng Nam khác với bất kỳ cánh cửa nào hắn từng trải qua trước đây?
Không phải về điểm mạnh và điểm yếu, mà là... kiểm soát.
Theo sự hiểu biết trước đó của Giang Thành, một khi chủ nhân của cánh cửa chết, cánh cửa cũng sẽ biến mất, nhưng sự việc của Hạng Nam đã nói cho hắn biết rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Sau khi vật chủ chết, cánh cửa sẽ tiếp tục tồn tại, đồng thời không còn cần ác mộng làm môi giới nữa, mà dựa vào một loại phương thức gần như mất kiểm soát, để triển khai ăn mòn thế giới này.
Đây có lẽ mới là... thứ Vô thực sự mong muốn.