Chương 511: Rắc rối
Chương 511: Rắc rốiChương 511: Rắc rối
"Nó mà Doãn Trấn Lương đang nói đến là cái gì vậy?" Khi Giang Thành đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy Lâm Uyển Nhi hỏi: "Anh ta còn nhắc đến cửa, cửa ở đâu?"
Giang Thành lảng tránh chủ đề này vì hắn không muốn Lâm Uyển Nhi cũng bị cuốn vào trong.
Hắn không muốn đối mặt với Lâm Uyển Nhi, cũng không dám tuỳ tiện nói dối: "Không biết nữa, nhưng nghe có vẻ như Hạng Nam đã bị quỷ khống chế rồi, chuyện giết hại con cũng đều là do quỷ uy hiếp ép buộc phải làm."
"Thật sự giết chết đứa con là quỷ, chó hoang chỉ là cái cớ dùng để che đậy." Giang Thành tiếp tục nói.
Nhớ lại hoàn cảnh bi thảm mà Hoè Dật miêu tả khi đứa trẻ chết, nó gần giống hệt như lúc Đỗ Phong chết.
Đều là đầu bị tách ra khỏi thi thể, điểm khác biệt duy nhất là đầu của Đỗ Phong được giữ trong vòng tay của thi thể, còn đầu của đứa trẻ thì biến mất.
"Vậy nên... con quỷ mà chúng ta đang đối mặt hiện tại, hoàn toàn không phải là Hạng Nam, mà là ở bên trong cô ấy..." Lâm Uyển Nhi do dự một chút, dường như đang suy nghĩ nên dùng từ ngữ nào để miêu tả nó cho thích hợp hơn.
"Mà là cái thứ kia bên trong cơ thể cô ấy." Lâm Uyển Nhi dùng ánh mắt xác nhận nhìn Giang Thành.
Giang Thành gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới nói: "Chắc là vậy."
"Điều chúng ta cần làm rõ bây giờ là mục đích của cái thứ kia là gì?" Giang Thành nói: "Tôi không nghĩ chỉ đơn giản là muốn giết chết chủ nhiệm Tề thôi."
Thực ta trong đoạn ghi âm, khi nghe thấy âm thanh dòng điện gây nhiễu, Giang Thành lập tức nghĩ đến cảnh tượng đã từng xảy ra trong văn phòng.
Khi người phụ nữ tên Hồ Yến kể cho mình nghe một câu chuyện, thì có tiếng dòng điện quỷ dị vang lên.
Ngay lúc Giang Thành đang suy nghĩ về mối liên hệ giữa hai chuyện, giọng nói của người đàn ông lại phát ra từ đoạn ghỉ âm.
Đoạn ghi âm... thực ra vẫn chưa kết thúc. nên kỳ quái hơn."
"Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, nhưng tất cả các bác sĩ đều nói cô ấy không bị bệnh."
"Thể chất, và tinh thần đều không."
"Một bác sĩ tâm thần rất quen thuộc với tôi đã đảm bảo riêng với tôi rằng cô ấy là một người hoàn toàn bình thường và không gặp vấn đề gì khi giao tiếp với người khác, chỉ là tính cách có hơi nhu nhược."
"Ông ấy an ủi tôi và nói rằng đây không phải là vấn đề gì lớn, điều này rất bình thường đối với phụ nữ ở giai đoạn này. Có lẽ vì tôi thường xuyên giao lưu bên ngoài, sợ rằng tôi sẽ lăng nhăng, nên tương đối thiếu cảm giác an toàn, khuyên tôi hãy dành nhiều thời gian hơn cho cô ấy."
"Chết tiệt, ông ấy hoàn toàn không biết tôi đang phải đối mặt với tình huống như thế nào!"
"Sau khi từ bệnh viện trở về, Hạng Nam dần dần như trở thành một người khác, từ ánh mắt của cô ấy có thể cảm nhận được, nhất định là cô ấy đã nhận ra điều gì đó."
"Mặc dù tôi đã nói dối cô ấy để đi khám, nên đã viện lý do khác".
"Sau khi trở về, cô ấy bắt đầu nhìn tôi, không, đó không phải là cái nhìn bình thường, đó là... là đánh giá, nhìn trộm!"
"Khi tôi đang ăn, khi tôi đang nói chuyện điện thoại, thậm chí... ngay cả khi tôi đang ngủ, cô ấy cũng nhìn."
"Lúc đầu đứng rất xa, rất biết cách làm gì đó ở xung quanh để che đậy, nhưng về sau thậm chí cũng không thèm che đậy nữa."
"Tôi càng ngày càng khiến tôi cảm thấy xa lạ, giống như đã biến thành một người khác vậy."
"Lúc đầu tôi không dám đối mặt với cô ấy, ban đêm khi đi ngủ, cũng chỉ có thể quay lưng về phía cô ấy, nhìn cô ấy, tôi không thể nào ngủ được."
"Tôi cũng từng suy nghĩ đến việc ngủ phòng riêng, nhưng tôi... nhưng tôi vậy mà lại còn vẫn lo lắng cho cô ấy. Tôi ngây thơ cho rằng chỉ cần có tôi ở bên cạnh, tình hình của cô ấy sẽ tốt hơn một chút."
"Mọi người sẽ không thể tưởng tượng được đâu, một đêm nọ khi tôi đột nhiên tỉnh dậy, phát hiện cô ấy đang ngồi xổm trên mặt đất trước mặt tôi, thò mặt ra và nhìn chằm chằm vào tôi."
"Khoảng cách giữa khuôn mặt của chúng tôi không quá 10 cm!"
"Đôi mắt của cô ấy mở to, tôi có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu dày đặc bên trong." "Lúc đó, tôi thậm chí còn có cảm giác như cô ấy sắp... sắp ăn thịt tôi vậy!"
"Tôi biết không thể trì hoãn lâu hơn nữa, liền liên lạc với viện trưởng Trương, tôi và ông ấy cũng không thân quen cho lắm, nhưng tính cách và danh tiếng đều rất tốt, nên tôi khá yên tâm giao phó Hạng Nam cho ông."
"Có quỷ mới biết, vậy mà tôi... tôi cho tới bây giờ, vẫn lo lắng cho Hạng Nam, lo cô ấy ở trong bệnh viện không tốt, bị người ta ức hiếp."
"Tin tôi đi, tôi là yêu cô ấy, tôi là thực sự yêu cô ấy!"
Sau đó lại là một đoạn tạp âm khác khiến Giang Thành cảm thấy rất khó chịu.
Giọng nói của Doãn Trấn Lương lại vang lên.
Mỗi khi một đoạn lớn tiếng tạp âm đi qua, điều đó có nghĩa là thời đại của Doãn Trấn Lương đã trôi qua một thời gian nào đó.
Anh ta ghi lại hết đoạn này đến đoạn khác, có lẽ là để lưu giữ lại làm bằng chứng.
Trương Chiêu Duy giữ những bí mật này cũng với mục đích tương tự.
"Phù-"
"Cuối cùng Hạng Nam đã được đưa đến bệnh viện, tôi đã nhờ cậy vào viện trưởng Trương, sau khi nghe tôi nói xong, viện trưởng Trương nói cần phải suy nghĩ một chút, có thể nhìn ra, ông ấy không muốn nhúng tay vào chuyện này."
"Nhưng tôi có cách, tôi gây áp lực cho ông ấy thông qua những người khác, những người mà ông ấy không thể từ chối."
"Cuối cùng, viện trưởng Trương cũng đồng ý với tôi, sẽ chăm sóc Hạng Nam thật tốt."
"Tôi kể cho ông ấy nghe một phần câu chuyện của Hạng Nam một cách có chọn lọc, chủ yếu là về trạng thái tỉnh thần của cô ấy."
"Hãy tha thứ cho tôi, bởi vì tôi không thể và cũng không dám kể cho ông ấy mọi chuyện. Nếu ông ấy biết sự thật, chắc chắn là sẽ không dám.
"Hơn nữa tôi lo lắng rằng ông ấy thậm chí có thể bí mật liên lạc với cảnh sát."
"Sau khi đưa Hạng Nam đi, cuối cùng tôi cũng có thời gian và sức lực để suy nghĩ đến bước tiếp theo rồi."
"Tôi còn nhớ rõ, cái tên bám lấy Hạng Nam đã từng nói, Hạng Nam đã 70 tuổi rồi." lâu như vậy và... còn sinh được một đứa con. Tôi nghĩ mình vẫn hiểu mọi thứ về cô ấy."
"Tôi tin vào đôi mắt và cảm xúc của mình."
"Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi vẫn muốn điều tra lai lịch của Hạng Nam."
"Chúng tôi gặp nhau trong một quán bar, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên và kết hôn không lâu sau đó. Cô ấy nói rằng bố mẹ cô qua đời từ rất sớm, cô rời quê ra ngoài kiếm sống một mình ngoài xã hội".
"Bây giờ nghĩ lại, lúc đó tôi đúng là đã bị quỷ làm cho u mê đầu óc rồi, xuất phát từ sự tin tưởng cô ấy, nên cũng không nghĩ đến việc cùng cô ấy về quê."
"Cô ấy quá đỗi xinh đẹp, bạn bè tôi ai cũng nói vậy. Hơn nữa đó không chỉ là một vẻ đẹp đơn thuần mà là một vẻ đẹp cực kì quyến rũ".
"Đã từng có một người bạn bí mật nói với tôi sau lưng rằng điều quyến rũ nhất ở bạn gái tôi chính là đôi mắt của cô ấy."
"Đôi mắt cô ấy đầy những câu chuyện, đó không phải là điều mà phụ nữ ở độ tuổi này nên có."
"Lúc đó tôi chỉ nghĩ đây là câu nói đùa khi say rượu, nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng".
"Tôi cũng là một người khá giả trong xã hội, kinh nghiệm của tôi vượt xa các bạn cùng lứa. Tuy nhiên, Hạng Nam kém tôi 10 tuổi nhưng quan điểm và cách nhìn vấn đề của cô ấy thường phức tạp hơn tôi".
"Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại nên nhờ một người bạn có kiến thức giúp tôi kiểm tra".
"Khoảng ba ngày sau, không, chính xác là hai ngày rưỡi, tôi đang ngủ thì có một cuộc gọi đến, lúc đó đã hơn 1 giờ sáng."
"Đó là cuộc gọi từ bạn tôi. Khi tôi nhấc máy, giọng nói của anh ấy vang lên ngay lập tức."
"Trấn Lương!" Anh ấy khẩn trương nói: "Anh gặp phải rắc rối lớn rồi!"