Chương 512: Nghi thức
Chương 512: Nghi thứcChương 512: Nghi thức
"Có Trời mới biết, anh ấy không nói còn đỡ, nhưng ngay khi anh ấy nói ra, tôi liền bắt đầu sợ hãi."
"Tôi hiểu về người bạn này, anh ấy là một người rất bình tĩnh, có thể khiến anh ấy đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho tôi, còn nói những điều như thế này, thì tình hình chắc chắn còn tệ hơn tôi tưởng tượng."
"Trấn Lương." Bạn tôi nói: "Tôi dựa vào quan hệ nhờ người điều tra lý lịch của Hạng Nam, cô ấy đã lừa dối anh, cô ấy từng kết hôn và có con rồi!"
"Nghe được lời này, tôi ngược lại thở phào nhẹ nhõm, hoá ra ý anh ấy là muốn ám chỉ chuyện này."
"Tôi đã biết Hạng Nam đã từng kết hôn một lần, đương nhiên không phải là do cô ấy nói với tôi, là tôi đã điều tra ra, là sau khi phát hiện ra sự bất thường trên người Hạng Nam."
"Nhưng bây giờ sau khi nghe câu trả lời của tôi, giọng điệu của bạn tôi trở nên kích động, anh ấy dường như biết tôi đang nghĩ gì, lập tức ngắt lời và nói, chúng ta đang không phải nói về cùng một chuyện!"
"Tôi nghe xong rất bối rối, bạn tôi bảo tôi bật máy tính lên, anh ấy gửi cho tôi thông tin tìm được".
"Tôi đã làm theo, anh ấy gửi cho tôi một bức ảnh, chắc là do anh ấy chụp bằng máy ảnh, phông nền là một bức tường đất, và bức ảnh được treo ở giữa bức tường đất."
"Bức ảnh trông như đã có từ rất lâu rồi, ít nhất là 20,30 năm trước. Các góc bị cong, một số chỗ bị ố vàng và mờ".
"Trên đó có hai người, một nam một nữ, đứng cạnh nhau."
"Đánh giá từ quần áo của bọn họ, đều là những dân làng lương thiện."
"Nhưng khi tôi phóng to bức ảnh lên, nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ, trái tim tôi đột nhiên co giật. Người phụ nữ này... hóa ra là Hạng Nam! Cô ấy là vợ tôi... Hạng Nam!"
"Mặc dù cô ăn mặc mộc mạc nhà quê, nước da xám xịt, mặc quần áo thô màu xanh lam, quần dường như lấm bùn, kiểu tóc đã thay đổi, nhưng tôi nhìn thoáng qua vẫn nhận ra, cô ấy chính là Hạng Nam!"
"Nhưng cô ấy... cô ấy sao có thể xuất hiện ở một nơi như thế này?"
"Vài giây sau, bạn tôi dùng giọng điệu kỳ quái nói với tôi rằng, bức ảnh này được chụp cách đây 20 năm tại một ngôi làng miền núi hẻo lánh ở phía Tây". "Tôi thậm chí còn chưa bao giờ nghe đến tên của ngôi làng trên núi."
"Đây là ảnh cưới của cô ấy và một người đàn ông địa phương, tên đăng ký của cô ấy lúc đó không phải là Hạng Nam mà là Vương Đông Mai."
"Hai mươi năm trước... Hạng Nam từng kết hôn với một người đàn ông, hơn nữa lúc đó cô ấy cũng giống y như bây giờ, không không không, phải nói là trong hai mươi năm qua, cô ấy dường như không già đi chút nào."
"Dung mạo của cô ấy vĩnh viện cố định trong những năm tháng đẹp nhất."
"Làm sao có thể?"
"Tôi lập tức nghĩ đến cuộc nói chuyện giữa Hạng Nam và cái bóng, cái bóng nói cô ấy năm nay đã 70 tuổi, nhất định là cô ấy đã giao dịch với cái bóng đó!"
"Chính cái bóng đã giúp cô ấy duy trì được vẻ ngoài của mình".
"Bên kia điện thoại nhất thời im lặng, bạn tôi chậm rãi nói: Trấn Lương. Anh ấy do dự một lúc rồi nói: Tôi khuyên anh nên rời xa người phụ nữ này càng sớm càng tốt, vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng bao giờ có bất cứ dây dưa nào với cô ấy nữa."
"Sau khi kết hôn với người đàn ông trong ảnh, cô ấy cũng sinh được một đứa con. Trong mắt dân làng, chồng cô ấy quả thực là đã nhặt được một món hời lớn, nhưng không lâu sau..."
"Không lâu sau, gia đình cô gặp tai họa. Đứa trẻ không hiểu sao lại chạy vào núi một mình, trong núi có dã thú, người dân trong làng chất phác và lương thiện, ngay lập tức được huy động vào núi để tìm kiếm đứa trẻ."
"Một nhóm người dùng đuốc tìm kiếm suốt một ngày một đêm, cuối cùng tìm thấy thi thể khiếm khuyết của đứa trẻ sau một gốc cây xa xôi."
"Thi thể không có đầu, phần thịt cổ vặn vẹo, trên người khắp nơi đều có vết thương, có thể nhìn ra là bị móng vuốt sắc nhọn để lại, hình như là gặp phải sói."
"Ngay khoảnh khắc nhìn thấy thi thể, Hạng Nam đã ngất đi, là chồng cô ấy đã cõng cô về."
"Hạng Nam sau khi tỉnh lại liền khóc như mưa, người trong thôn thấy cô đáng thương, còn sắp xếp một người phụ nữ đến chăm sóc cô, dù sao nhà nào cũng có con cái. Mọi người đều có thể hiểu được cảm giác của một người mẹ mất con."
"Nhưng lúc đó đi cùng với bọn họ đến hiện trường, còn có một số thợ eăn có kinh nahiêm. Sau khi bon ho kiểm tra thị thể ceùa đứa trẻ yona. khuôn mặt tràn đầy nghỉ ngờ."
"Tất cả họ đều cho rằng đây không giống như là do sói làm."
"Trước hết, thi thể của đứa trẻ tuy rằng bị phá hoại nghiêm trọng, nhưng ngoại trừ mất đi cái đầu, thì phần thân còn tương đối nguyên vẹn, bao gồm cả nội tạng, điều này không phù hợp với thói quen của loài sói."
"Và theo những gì bọn họ biết, sói không có thói quen ngậm đầu con mồi trong miệng."
"Điều quan trọng nhất là những vết sẹo trên cơ thể."
"Sau khi lão thợ săn dùng tay đo đạc, sắc mặt đột nhiên tối sầm."
"Vết xước thực ra lớn hơn gần gấp rưỡi so với toàn bộ lòng bàn tay mở ra của một lão thợ săn vạm vỡ. Đây chắc chắn không phải là sói, sói không có thể hình lớn đến như vậy!"
"Theo kinh nghiệm của các lão thợ săn, chỉ có những con gấu lớn nhất mới có thể, nhưng ngọn núi này của bọn họ nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cũng không phải núi sâu rừng già, từ trước đến giờ chưa từng nghe nói đến có gấu xuất hiện."
"Có người đề nghị có cần mang theo một khẩu súng săn, đi vào trong núi tìm nó không, nếu một kẻ đáng sợ như vậy thực sự tồn tại, vẫn nên giết nó càng sớm càng tốt. Ít nhất cũng phải đuổi nó đi, nếu không, vẫn không biết còn bao nhiêu người gặp phải tai hoạ nữa."
"Nghe vậy, người thợ săn lớn tuổi nhất đứng lên, vẻ mặt ủ rũ nói, muốn đi mấy người đi đi, tóm lại tôi sẽ không đi, chỉ với mấy khẩu súng hỏng này của chúng ta, miễn cưỡng còn có thể chiến đấu với sói. Nếu thực sự gặp phải một con gấu cỡ lớn như người, chắc đến da cũng không thể xuyên thủng, nếu khiến nó tức giận, một cái tát là một người, đến đầu cũng sẽ bị tát cho nát bét."
"Đương nhiên, đây đều là suy đoán của người trong thôn, tóm lại, từ đó về sau, mọi người lên núi đều cẩn thận hơn rất nhiều."
"Sau đó mấy tháng, chồng của Hạng Nam cũng biến mất sau khi lên núi, mọi người tiếp tục tìm kiếm trong núi, nhưng lần này không có kết quả, không tìm thấy người còn sống, cũng không tìm thấy thi thể nào."
"Mọi người đã tìm kiếm rất lâu nhưng không tìm thấy thi thể."
"Hạng Nam khóc rất nhiều, mọi người đều thương hại cô ấy, vừa mới mất con, giờ lại trở thành góa phụ. Trong làng có tin đồn rằng, cô ấy tử vi không tốt, khắc chồng."
"Và không lâu sau đó, Hạng Nam rời khỏi thôn vì không chịu được ánh mắt và eư đi nghi Ủa moi người không ai biết cô ấv đã đi đầu" "20 năm sau đó, cô ấy không bao giờ quay về nữa, cũng cắt đứt liên lạc với mọi người trong thôn".
"Sau khi bình tĩnh lại một lúc, bạn tôi khéo léo nhắc nhở tôi rằng có thể có nhiều hơn một vụ việc như vậy. Anh ấy lại tìm thấy một số manh mối tương tự như vụ việc này, nhưng vẫn chưa được xác minh."
"Anh ấy lo lắng cho sự an toàn của tôi nên ngây lập tức đã thông báo cho tôi."
"Bạn tôi cũng nhắc nhở, theo ký ức của dân làng, vào đêm chồng con của Hạng Nam biến mất, mặt trăng trên bầu trời sáng một cách đặc biệt."
"Ngày chồng cô ấy mất tích là ngày 16 tháng 10."
"Khi tôi vừa nghe thấy thời gian này, cũng không cảm thấy có gì, nhưng càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, ngày này... hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu đó."
"Vì thế tôi lập tức tìm những tài liệu còn sót lại trong lần điều tra trước đây về Hạng Nam, về người chồng trước của cô ấy."
"Tôi phát hiện ra người chồng trước của cô ấy cũng gặp tai nạn vào ngày 16 tháng 10, nhưng anh ấy rơi từ trên cao xuống chứ không biến mất, hơn nữa đã tử vong tại chỗ".
Có lẽ Doãn Trấn Lương với tư cách là người liên quan lúc này vẫn còn hơi bối rối, nhưng Giang Thành hoàn toàn hiểu được.
Hạng Nam cũng như mình, không biết làm cách nào mà mình có được một cánh cửa và trở thành chủ nhân của nó.
Cánh cửa cho cô dung mạo trẻ mãi không già, và cô phải làm mọi việc cho gã đứng sau cánh cửa.
Thông qua nhiều lần dụ dỗ, đàn ông và trẻ em đã bị hiến tế cho nó.
Đây là một quá trình phức tạp đòi hỏi phải tuân theo các quy trình đã định sẵn.
Nó giống như một nghỉ thức.
Và nghỉ thức này không hề bởi vì Hạng Nam chết mà kết thúc.
Chủ nhiệm Tề chính là mục tiêu mới của thứ đứng sau cửa.
Nói đúng hơn là... là tế phẩm."