Chương 514: An toàn
Chương 514: An toànChương 514: An toàn
Bíp ... bíp...
Cuộc gọi ngay lập tức bị cúp máy.
Không giống như là do Lâm Uyển Nhi, có vẻ như đó là Dụ Ngư.
Dù sao thì cô ấy còn ít tuổi, chưa có kinh nghiệm xử lý những chuyện như thế này.
Ném điện thoại cho Giang Thành, Lâm Uyển Nhi tiếp tục lái xe như không có chuyện gì xảy ra, lúc này điện thoại lại vang lên lần nữa.
Đó là một số chưa biết.
Giang Thành trầm mặc một lát, nhưng vẫn lựa chọn nghe điện thoại.
"Này, cậu đang ở đâu thế?" Phía bên kia vang lên một giọng của một người đàn ông, đang có chút kinh sợ một cách rõ rệt: "Tôi đến rồi, tại sao... tại sao không thấy cậu?"
Đó là giọng của Chủ nhiệm Tầ.
"Bệnh viện tối quá, là cúp điện sao? Kỳ lạ thật, sao không có người báo cho tôi biết." Không nghe thấy Giang Thành đáp lại, Chủ nhiệm Tề tiếp tục nói một mình một cách rất tự nhiên.
"Anh đã trở lại bệnh viện rồi?" Giang Thành thấp giọng hỏi.
"Cậu đang nói cái gì vậy?" Giọng nói của Chủ nhiệm Tề nghe có vẻ còn bất mãn hơn cả Giang Thành: "Không phải các cậu nói mọi chuyện đã xong rồi sao, bảo tôi đến để nghiệm thu mà."
"Tôi cảnh cáo các cậu, đừng có giở trò gì." Thái độ của chủ nhiệm Tề tràn đầy ý tứ cảnh cáo: "Trừ khi các cậu khiến cho thứ đó hoàn toàn biến mất, nếu không một xu tôi cũng sẽ không cho các cậu, còn sẽ đến đồn cảnh sát để tố cáo các cậu tống tiến."
"Câm miệng ngay!" Giang Thành nói: "Tôi hỏi anh, có phải là Hòe Dật gọi anh quay lại không?"
"Ừ... phải." Chủ nhiệm Tề dường như đã nhận ra điều gì đó không ổn, liền hỏi ngược lại: "Cái gì cơ? Chuyện này các cậu không biết?"
Tất nhiên là không biết rồi.
Biết rồi vẫn còn để anh đến chỗ chết sao?
Một mình anh chết không thành vấn đề, nhưng nếu nhiệm vụ thất bại thì tất cả mọi người sẽ chết.
"Ừm?" Còn chưa kịp đợi Giang Thành nói gì, thì đã nghe thấy một âm thanh kỳ lạ từ phía bên kia truyền đến, giống như Chủ nhiệm Tề đã nhìn thấy gì đó.
"Sao vậy?" Giang Thành vội vàng hỏi.
"Trong bệnh viện có đèn rồi." Chủ nhiệm Tề giải thích.
"Vị trí nào?"
"Tầng 3... Bây giờ là tầng 2." Chủ nhiệm Tề nói tiếp: "Tầng 1, đèn ở tầng 1 cũng đã sáng, hình như có người đi ra, đèn ở sảnh bệnh viện cũng bật lên rồi."
Vài giây sau, chủ nhiệm Tề nheo mắt lại, cuối cùng cũng nhìn rõ người bước ra khỏi cửa bệnh viện: "Là Hòe Dật."
Tiêu rồi...
"Anh ta phát hiện ra anh rồi sao?"
"Chắc là chưa, lúc này tôi đang ở sau một gốc cây, cách cổng bệnh viện một khoảng. Khi đến đây thấy bệnh viện tối quá, cảm thấy có gì đó không ổn cho nên không đi đến, nghĩ bụng sẽ gọi cho cậu trước để hỏi."
Nghe nói rằng Chủ nhiệm Tề vẫn chưa bị tìm được, Giang Thành thở phào nhẹ nhõm, cũng may người này cũng không phải đặc biệt ngu ngốc.
Xem ra con quỷ này cũng có hạn chế, có lẽ trong khoảng thời gian này không thể rời khỏi khu vực của bệnh viện cũng nên.
Vẫn còn cơ hội...
"Bây giờ hãy giữ bình tĩnh và nghe tôi nói." Giang Thành nói với giọng trang trọng: "Bất kì ai trong số chúng tôi đều chưa từng gọi điện thoại cho anh, thứ vừa gọi gọi điện thoại bảo anh quay lại bệnh viện không phải là người, mà là quỷ."
"Cái gì?!"
"Anh có thể cân nhắc đến việc nói lớn tiếng hơn chút nữa đi, như vậy quỷ sẽ tìm thấy anh nhanh hơn." Giang Thành bình tĩnh nói.
Nghe vậy, chủ nhiệm Tề lập tức lạnh lùng nói: "Cậu nói... Hòe Dật hiện tại đứng ở cổng bệnh viện, là quỷ?" Giọng nói của anh ta run rẩy.
"Không sai."
"Cô ta vẫn còn sống, các cậu... các cậu còn chưa xử lý được cô ta?"
"Đừng có dùng giọng điệu chất vấn để nói chuyện với tôi, có thể tôi không cách nào cứu được anh từ trong tay quỷ, nhưng tôi có rất nhiều biện pháp để khiến quỷ giết anh đấy." Giọng nói của Giang Thành lạnh lùng đến "Được, được, cậu đừng tức giận, tôi sẽ nghe lời cậu." Chủ nhiệm Tề vẻ mặt buồn bã nói: "Tôi muốn sống, không muốn chết. Nếu như các cậu có thể cứu tôi, bao nhiêu tiền chúng ta cũng đều có thể thương lượng."
"Chúng tôi sắp đến bệnh viện rồi, không quá hai mươi phút nữa, anh hãy trốn kĩ, không được ra ngoài, đến nơi rồi tôi sẽ gọi cho anh." Giang Thành nhắc nhở: "Cài đặt điện thoại ở chế độ im lặng, và đừng bắt máy bất kì số điện thoại nào khác ngoại trừ tôi."
"Hiểu rồi."
Vì là bật chết độ loa ngoài, nên Lâm Uyển Nhi cũng nghe được lời của chủ nhiệm Tề, xem ra quỷ sau khi xử lý xong Hòe Dật liền ngụy trang thành anh ta, gọi điện thoại lừa chủ nhiệm Tề đến.
Thời gian của nghỉ thức đã đến, giờ là lúc Chủ nhiệm Tề hoàn thành bước cuối cùng rồi.
"Nếu như chủ nhiệm Tề bị giết thì sẽ thế nào?" Lâm Uyển Nhi hỏi: "Chúng ta sẽ bị chết ngay lập tức sao?"
"Không biết." Giang Thành lắc đầu: "Nhưng tôi cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy."
"Xem ra quỷ không có năng lực giết người qua điện thoại." Lâm Uyển Nhi nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Nếu không, cũng không cần phải phiền toái lừa gạt chủ nhiệm Tề đến như vậy."
"Bây giờ gọi điện thoại cho Hòe Dật." Lâm Uyển Nhi chỉ đạo Giang Thành,"Tìm cách câu giờ, chúng ta sắp đến nơi rồi."
"Đúng rồi." Cô nghiêng đầu nhìn Giang Thành: "Trước cổng bệnh viện có gờ giảm tốc không?"
Sự chú ý của Giang Thành không bị câu hỏi của Lâm Uyển Nhi thu hút, hắn do dự một lát rồi mới nói: "Thực ra... tôi cảm thấy chắc là không đâm chết quỷ được đâu."
"Cậu thử qua rồi à?" Lâm Uyển Nhi dường như có hứng thú.
"Chưa, tôi cũng là lần đầu tiên."
"Có đúng là lần đầu tiên không?" Lâm Uyển Nhi vô tình liếc nhìn Giang Thành, đối phương tránh đi cái nhìn đó, rất tự nhiên cúi đầu thắt dây an toàn.
"Tôi phải gọi điện thoại cho Hòe Dật đây." Giang Thành ngẩng đầu nói: "Tập trung lái xe đi."
Điện thoại chỉ sau hai hồi chuông đã bị cúp máy, điều này quả thực nằm ngoài dự đoán của Giang Thành, hắn vốn tưởng rằng con quỷ này sẽ "Tỉnh."
Không ngờ, vài giây sau lại có một tin nhắn đến.
"Anh muốn hại chết tôi à? Đừng có gọi điện thoại cho tôi. Tôi đang bị mắc kẹt trong nhà xác. Vương Trường Quốc đã chết rồi, anh ta đã chết từ lâu rồi, tôi tìm thấy thi thể của anh ta trong nhà xác, thi thể lạnh ngắt, là quỷ đã ngụy trang thành anh ta, tất cả chúng ta đều bị con quỷ đó lừa gạt rồi."
Tin nhắn được gửi từ điện thoại di động của Hòe Dật, giọng điệu cũng tương tự.
Hòe Dật vẫn còn sống, điều này nằm ngoài dự đoán của Giang Thành, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì cũng không phải là không thể, mục tiêu hàng đầu của quỷ là hoàn thành nghỉ thức.
Nghỉ thức được ưu tiên hơn việc giết bọn họ.
Điều này cũng được thể hiện qua việc quỷ hiện đang tìm kiếm Chủ nhiệm Tề, thay vì Dụ Ngư và Tào Dương, những người đang ở gần và dễ săn lùng hơn.
"Quỷ không ở chỗ anh." Giang Thành trả lời tin nhắn: "Bây giờ ngay lập tức nghĩ cách rời đi, đến gần cổng của bệnh viện."
Quỷ đang ở đó, nó ngụy trang thành dáng vẻ của anh."
"Quỷ ngụy trang thành dáng vẻ của tôi, ở gần cổng bệnh viện làm gì?" Lại một tin nhắn khác lập tức truyền đến: "Không phải là nó nên đi tìm anh, hoặc là trực tiếp đi tìm chủ nhiệm Tề sao?"
Suy nghĩ của Hòe Dật rất rõ ràng, anh ta cũng biết chủ nhiệm Tề mới chính là mục tiêu cuối cùng của quỷ.
"Quỷ đã dùng điện thoại di động của anh, hẹn với chủ nhiệm Tề đến bệnh viện tìm nó." Giang Thành nhắn lại.
Một lúc sau...
"Mẹ kiếp! Chủ nhiệm Tề, không phải là anh ta đã đến rồi đấy chứ, anh ta đến đâu rồi?" Hòe Dật hiển nhiên rất kích động, dù sao chuyện này cũng có liên quan then chốt đến việc liệu mọi người có sống sót hay không.
Nếu Chủ nhiệm Tề chết, nhiệm vụ sẽ thất bại.
Còn hậu quả của sự thất bại... Hòe Dật không biết rõ, bởi vì chưa từng có ai nghe nói đến nó, và những người trải qua hậu quả của sự thất bại đều đã biến mất.
Giang Thành tiếp tục gõ: "Tạm thời anh có thể yên tâm, tôi đã liên lạc với Chủ nhiệm Tề rồi, anh ta còn chưa kịp tới bệnh viện đã bị chặn lại rồi, an toàn."