Chương 515: Tập hợp
Chương 515: Tập hợpChương 515: Tập hợp
"Vậy thì tốt, sự an toàn của chủ nhiệm Tề giao cho anh đấy, nhưng anh cũng đừng chỉ trông chờ vào việc tôi sẽ liều mạng chiến đấu với quỷ, tôi sẽ cố gắng hết sức để trì hoãn thời gian giúp anh."
"Dụ Ngư và Tào Dương thế nào rồi?" Hòe Dật gửi tin nhắn hỏi thăm.
"Bọn họ hiện tại đều còn sống, ẩn náu ở trong bệnh viện, tôi đã thông báo cho bọn họ biết, quỷ ngụy trang thành anh, cho nên tốt nhất các anh cố gắng đừng gặp mặt." Giang Thành đáp.
"Biết rồi."
Trao đổi đến đây kết thúc, đối với Giang Thành mà nói, độ tin cậy của Hòe Dật vẫn còn đáng nghỉ ngờ, hắn sẽ không nói cho anh ta biết bất kỳ tin tức cụ thể nào.
Ví dụ như nơi ẩn náu thực sự của Chủ nhiệm Tề.
"Sắp đến rồi." Lâm Uyển Nhi đang lái xe nói: "Phía trước chính là bệnh viện rồi."
Bệnh viện chìm trong bóng tối trông giống như một con thú đang bò, từ vị trí hiện tại của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng khổng lồ.
Khu phố rất yên tĩnh, Lâm Uyển Nhi dừng xe cách bệnh viện vài trăm mét.
Tắt đèn xe, cả hai bắt đầu di chuyển nhanh về phía bệnh viện.
Đèn ở sảnh tầng một của bệnh viện vẫn sáng nhưng bên trong lại không có ai.
Chủ nhiệm Tề trước đó nói rằng anh ta nhìn thấy Hòe Dật đang đứng ở cửa.
Bây giờ quỷ lại biến mất lần nữa rồi.
Chẳng lẽ sự cẩn trọng của mình đã có tác dụng, cái tên Hòe Dật trước đó gửi tin nhắn qua lại với mình, đúng là quỷ.
Nghe xong lời của mình, đã rời khỏi bệnh viện, đến khách sạn tìm chủ nhiệm Tề?
Vốn dĩ Giang Thành muốn gọi điện trực tiếp cho Chủ nhiệm Tề, nhưng cảm thấy không an toàn nên đã gửi tin nhắn.
Rất nhanh, hắn đã nhận được hồi âm.
Làm theo hướng dẫn trên, bọn họ nhanh chóng tìm thấy Chủ nhiệm Tề đang nấp sau một gốc cây. Sau khi nhìn thấy Giang Thành và Lâm Uyển Nhi, anh ta kích động đến mức suýt khóc: "Cuối cùng cũng đợi được các cậu rồi, hai người không biết đâu, vừa rồi cái tên Hòe Dật kia sau khi đi ra, tôi đã sợ chết khiếp, tôi còn tưởng rằng anh ta sẽ lao tới chỗ tôi nữa chứ."
"Anh nói Hòe Dật rời đi rồi sao?" Giang Thành hỏi.
"Đúng vậy, chính là không lâu sau cuộc gọi của chúng ta, trước đó anh ta đã đứng ở kia." Chủ nhiệm Tề chỉ vào cửa bệnh viện nói: "Nhưng không biết thế nào, anh ta cúi đầu nghịch điện thoại di động một lúc rồi vội vàng rời đi."
Cúi đầu nghịch điện thoại là không thể nào, cái mào chủ nhiệm Tề đang miêu tả chắc hẳn là đang nhắn tin với mình rồi.
Quả nhiên.
Hòe Dật đã chết rồi.
Cái tên Hòe Dật trao đổi tin nhắn với mình trước đó là quỷ đóng giả.
Mục tiêu của quỷ chính là chủ nhiệm Tề, sau khi biết chủ nhiệm Tề sẽ không đến bệnh viện, con quỷ đã rời đi, chỉ là không biết nhiều khách sạn như vậy, nó sẽ tìm như thế nào đây.
Nhưng mà không quan trọng nữa rồi, đường sống trong nhiệm vụ này nằm ở Chủ nhiệm Tề trước mặt.
Chỉ cần có thể đảm bảo cho anh ta thành công sống sót qua hôm nay.
Cũng chính là ngày 16 tháng 10 ở thế giới này, khi đó lời tiên tri sẽ bị phá vỡ, bọn họ cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Về phần quỷ có biến mất hay không, Giang Thành không quan tâm, cũng không kiểm soát được.
Hắn chỉ hy vọng Lâm Uyển Nhi và mình bình an sống sót.
Rời khỏi thế giới này.
Trước đây hắn tưởng rằng có thể lấy được một ít thông tin về cửa từ trên người Hòe Dật, nhưng biết làm sao anh ta không được trọng dụng, nói chết là chết.
Cánh tay kỳ lân luyện trông cũng này nọ ra phết, không biết còn tưởng là một người đàn ông đích thực tập gym, Giang Thành bây giờ có lý do để nghỉ ngờ cách anh ta luyện ta cánh tay kỳ lâm.
Xung quanh nơi này rất tối, khiến người ta có một loại cảm giác bất an khó hiểu, Giang Thành nhìn chung quanh: "Đi thôi." Giang Thành đề nghị: "Chúng ta vào trong trước, tập hợp cùng với những người còn lại."
"DiZTC được" Chủ nhiêm Tầ vi Ÿa nahe thấy có thể rời khỏi đâv liền gật đầu liên tục.
Vì để trốn ở đây, trên người anh ta đầy những vết xước lớn nhỏ, hình như trước đó anh ta cũng đã cố trốn ở những nơi khác.
Chủ nhiệm Tề theo sát Giang Thành, đi được một lúc, Chủ nhiệm Tề hỏi: "Chúng ta đây là..."
Giang Thành chọn một con đường tương đối xa, hơn nữa đi một vòng từ cổng bệnh viện.
"Đi cửa bên." Giang Thành nói.
Lần trước ở cũng với Trịnh mù, Giang Thành đã biết được rằng bệnh viện có một lối vào phụ ở một bên, lối vào chính quá dễ thấy, đặc biệt là khi bật đèn.
Nhìn đại sảnh trống rỗng và sáng sủa, Giang Thành cảm thấy kinh hãi đến rợn người.
Quá giống một cái bẫy rồi.
Có lẽ... quỷ không hề rời đi mà vẫn ở gần cổng, chờ bọn họ chui đầu vào rọ.
Đến gần cửa bên, sau khi Giang Thành quan sát xong, ba người lặng lẽ đi vào.
Bên trong cực kì yên tĩnh, người trong bệnh viện như đã biến mất toàn bộ, tất cả các cánh cửa gần đó đều đóng lại, bao gồm cả cánh cửa từng uống rượu với Trịnh mù trước đó.
Mọi cánh cửa đều chìm trong bóng tối, như thể có những câu chuyện ẩn giấu đằng sau chúng.
Cẩn thận đi từ cầu thang lên tầng 2. Khi đi ngang qua đại sảnh giữa hai hành lang, Chủ nhiệm Tề đột nhiên dừng lại, miệng há hốc, sắc mặt tái nhợt.
"Thang... thang máy!"
Thang máy tự nhiên lại đi lên mà không ai để ý, tình cờ là dừng lại ở tầng hai.
Sự việc gấp gáp, trước khi bất kỳ ai trong đám Giang Thành kịp phản ứng, cửa thang máy đã mở ra một tiếng ding, trong thang máy không có một ai.
Giang Thành lập tức kéo chủ nhiệm Tề lại, hai chân chủ nhiệm Tề run rẩy, Giang Thành suýt chút nữa đã phải kéo anh ta đi.
Càng quỷ dị hơn nữa là cửa thang máy chỉ mở và không có dấu hiệu đáng lai như thể =á naườồi hên t†trand đang nhấn nút mở cửa. Như đáp lại suy đoán của Giang Thành, vài giây sau, nửa khuôn mặt thò ra từ phía sau cửa thang máy.
Là Hòe Dật!
Giang Thành quay người, tóm lấy Chủ nhiệm Tề bỏ chạy, xem ra bọn họ đã trúng kế rồi, quỷ hoàn toàn chưa hề rời đi.
Những gì Chủ nhiệm Tề nhìn thấy trước đó đều chỉ là giả, thuật che mắt mà thôi.
"Chờ đã." Giọng nói của Hòe Dật từ phía sau truyền đến, mang theo một chút sợ hãi, nhưng quan trọng hơn là anh ta muốn giải thích: "Mọi người đừng có chạy, tôi là người, tôi là Hòe Dật thật, tôi... tôi không phải là quỷ!"
Mang theo một người để chạy luôn chậm hơn rất nhiều, đặc biệt là chủ nhiệm Tề còn đang như bùn nhão, mới chạy được mấy bước đã bị Hòe Dật đuổi theo.
Giang Thành hạ quyết tâm, ném Chủ nhiệm Tề ra phía sau, sau đó quay người đối mặt với anh ta.
"Đừng ra tay!" Hòe Dật lập tức giơ tay lên: "Người anh em, người của mình!"
Một cước của Giang Thành không hề nương chân, đá Hòe Dật ngã xuống đất, tuy nhiên Hòe Dật rất nhạy cảm, không đánh trả mà chỉ ôm ngực xua tay liên tục: "Người anh em, đừng... đừng..."
"Anh ta chắc là người." Lâm Uyển Nhi nói.
"Tôi đương nhiên là người, nếu là quỷ, sớm đã ra tay rồi." Hòe Dật phàn nàn: "Tôi vừa mới từ nhà xác đi ra, thang máy trước đây không dùng được, vừa rồi cuối cùng cũng có thể khởi động, nên tôi mới đi lên."
Nhìn thấy chủ nhiệm Tề bình an vô sự, sắc mặt Hòe Dật liền cải thiện rõ rệt.
Giang Thành lấy điện thoại di động ra bấm số của Dụ Ngư, nhưng nó chỉ reo hai lần rồi cúp máy.
"Cúp điện thoại của tôi?" Giang Thành nhìn chằm chằm vào điện thoại, cảm thấy có chút kinh ngạc, điều này khác hẳn với thái độ dũng cảm hiến thân vừa rồi.
Hắn thử gọi lại nhưng lại bị cúp máy.
Giang Thành mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Một lúc sau, hắn nhận được tin nhắn từ Dụ Ngư.
Giana Thành theo †in nhắn mở diao diên WeChat†t ceó mêt naười tên Cá Khô Nhỏ đã đăng ký thêm bạn bè.
Sau khi thông qua, một video đã được gửi đến.
Khung cảnh tương đối tối, Giang Thành xem một lúc mới nhận ra bối cảnh là không gian rộng mở trước bệnh viện, video hình như là được quay cách đây không lâu.
Đánh giá từ góc độ, nó được quay từ cửa sổ với một chiếc điện thoại di động được giơ lên cao.
Trong bóng tối, một chiếc ô tô chạy qua, một người đàn ông mặc áo gió hoảng sợ bước xuống xe, sau đó chạy lon ton về phía cổng bệnh viện.
Bởi vì ở cổng có ánh đèn nên video dần dần rõ ràng, khi người mặc áo gió đến gần, mọi người đều có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó.
Đó là Chủ nhiệm Tẩ!
Cuối cùng anh ta biến mất ở cuối video.
Khi anh ta luống cuống chạy vào cổng của bệnh viện, đoạn video liền đột ngột kết thúc.