Chương 516: Người anh em thông minh hơn người Hòe Dật của tôi có ở đó không?
Chương 516: Người anh em thông minh hơn người Hòe Dật của tôi có ở đó không?Chương 516: Người anh em thông minh hơn người Hòe Dật của tôi có ở đó không?
Xét từ thông tin trong video tiết lộ, sau khi chủ nhiệm Tề vội đến bệnh viện, hoàn toàn không hề dừng lại, mà rất tích cực chạy vào cổng bệnh viện.
Giống như việc đi gặp lại một người thân đã thất lạc từ lâu vậy.
Anh ta hoàn toàn không có cơ hội trốn sau một cái cây và gọi điện thoại cho mình, cái tên Chủ nhiệm Tề gọi điện thoại cho mình là giả, là quỷ ngụy trang.
Dụ Ngư đã nhìn thấy tất cả những điều này từ cửa sổ, biết rằng quỷ đang ở ngay bên cạnh bọn họ, cho nên mới không dám nghe điện thoại mà thay vào đó dùng video WeChat để thông báo cho họ.
Tiêu rồi...
"Anh đang xem cái gì thế?" Hòe Dật tò mò đi tới.
"Không có gì." Giang Thành rất tự nhiên cất điện thoại đi, liếc mắt nhìn, Lâm Uyển Nhi và Chủ nhiệm Tề đang đứng ở phía sau hắn.
Đặc biệt là Chủ nhiệm Tề lúc này đang sờ cánh tay của mình, đầu rụt lại, mắt không ngừng nhìn xung quanh, giống như một người bình thường sợ hãi quá độ.
"Vẫn chưa có tin tức gì về Dụ Ngư và những người khác sao?" Hòe Dật cau mày hỏi: "Bây giờ quỷ không thấy đâu nữa, nói không chừng là đang tìm kiếm bọn họ thì sao."
Hòe Dật biết rằng nếu không có mình hoặc Giang Thành có mặt, nếu Dụ Ngư và Tào Dương gặp quỷ, chắc chắn sẽ chết một người, hoặc thậm chí cả hai người đều sẽ chết.
Giang Thành ngẩng đầu, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Không cần lo Sợ, con quỷ đó đã bị tôi dụ đi rồi, bây giờ nó giống như một con ruồi không đầu đang tìm kiếm chủ nhiệm Tề ở bên ngoài."
Hòe Dật tỏ vẻ bất an nói: "Nói thì nói vậy, nhưng sao tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng."
"Đừng có tự dọa chính mình." Giang Thành tiến lên trước, vỗ vỗ vai Hòe Dật, an ủi: "Anh hiện tại rất an toàn."
"Mong là vậy." Hòe Dật xoa xoa ngực, một cước vừa rồi của Giang Thành đã đá trúng mình, nếu đổi lại là người khác, chắc có thể bị đá chết ngay tại chỗ cũng nên. mang theo cảm giác sợ hãi mãnh liệt: "Nghe các cậu nói vậy, thì vẫn còn có vài người đang lẩn trốn phải không?"
Nghe vậy, Giang Thành nheo mắt lại, đại khái cũng hiểu được ý đồ của quỷ.
Nó cải trang trà trộn vào, là muốn thông qua bọn họ, tìm thấy những người sống sót còn lại, sau đó bắt hết một mẻ tất cả bọn họ.
Xem ra ít nhất về mặt tìm người thì con quỷ này không có gì đặc biệt.
Nếu không thì không cần phải phiền phức đến như vậy.
Đây chắc chắn là một điều tốt cho Giang Thành và những người khác.
Hiện tại chỉ là chưa rõ con quỷ này có khả năng đặc biệt nào hay không.
Mang theo một con quỷ đi trong bệnh viện quá nguy hiểm, Giang Thành tính toán tìm cơ hội để thoát khỏi nó rồi tìm Dụ Ngư và Tào Dương.
Hai người bọn họ đã trốn trong bệnh viện lâu như vậy, chắc hẳn còn biết thêm một số manh mối khác.
Ánh mắt của hắn không ngừng dao động, cuối cùng nhìn chằm chằm Hòe Dật.
Hòe Dật lúc này đã đi đến bên cạnh chủ nhiệm Tề, xem ra anh ta cũng biết đảm bảo sự sống sót của chủ nhiệm Tề chính là mấu chốt của nhiệm vụ.
"Hòe Dật." Giang Thành đi tới, dùng ngữ khí rất đáng tin cậy nói: "Chúng tôi cần đi lên tìm Dụ Ngư và Tào Dương."
"Được." Hòe Dật gật đầu.
"Anh chưa hiểu ý của tôi rồi." Giang Thành bình tĩnh nói tiếp: "Chúng tôi dẫn Chủ nhiệm Tề lên trước, anh đợi chúng tôi ở dưới tầng."
"Dù sao trước đó quỷ cũng cải trang thành anh, tôi sợ nếu anh lộ diện, Dụ Ngư bọn họ sẽ nấp di."
Nói xong, Giang Thành đưa tay kéo Chủ nhiệm Tề, nhưng Hòe Dật lại nhanh hơn hắn, nắm lấy cổ tay Chủ nhiệm Tầ, kéo anh ta ra phía sau.
"Anh Giang." Hòe Dật cười nói: "Hai người đi tìm người mang theo Chủ nhiệm Tề không tiện đâu, hay là cứ để tôi ở lại bảo vệ Chủ nhiệm Tề thế nào?"
"Sau khi tìm được người, hãy xuống tìm chúng tôi."
Tuy nói lời khách sáo nhưng Hòe Dật trong lòng lại cười lạnh, sao có thể không biết Giang Thành đang có ý đồ gì. Tìm cái rắm!
Bọn họ muốn vứt bỏ chính mình, nếu như quỷ phát hiện bọn họ bị lừa mà quay lại, bọn họ muốn dùng chính mình làm lá chắn!
Hòe Dật gã là ai chứ?
Muốn dùng chút tiểu xảo này lừa gạt chính mình, chỉ cần bắt được Chủ nhiệm Tề, vậy là có thể khống chế được Giang Thành bảy phần rồi, cũng không sợ hắn không quay lại.
Dù thực lực của bản thân có thể không bằng chàng trai trẻ này nhưng khi xét về trí tuệ và chiến lược, Hòe Dật cho rằng mình vượt xa hắn.
Anh ta nhìn Giang Thành bằng ánh mắt rất chân thành, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự giễu cợt.
Vòng tay trên cổ tay Chủ nhiệm Tề siết chặt hơn.
"Hòe Dật." Chủ nhiệm Tề phía sau tựa hồ bị nhéo đau, dùng giọng van xin nói: "Hay là cậu cứ để cho tôi đi theo cậu em Giang Thành di..."
Chưa kịp nói xong, Hòe Dật đã quay đầu lại, ném cho Chủ nhiệm Tề ánh mắt câm miệng, khiến Chủ nhiệm Tề sợ đến mức lập tức không dám nói gì nữa.
"Người anh em Hòe Dật, anh muốn làm gì đây?" Trong mắt Giang Thành hiện lên vẻ bất mãn, mặc dù hắn che giấu rất tốt, giọng điệu không chút sai sót, nhưng sự biến hóa vi diệu cũng không thoát khỏi tầm mắt Hòe Dật.
Sau khi nhận ra sự bất mãn bị đè nén của Giang Thành, Hòe Dật càng tin tưởng vào phán đoán của mình hơn, cười nói: "Người anh em Giang Thành đang nói gì thế, sao tôi nghe không hiểu vậy?"
"Chúng ta đều biết Chủ nhiệm Tề là một gánh nặng, hai người dẫn theo anh ta sẽ rất bất tiện, thậm chí có thể gặp nguy hiểm. Sao không để tôi giúp trông chừng anh ta." Hòe Dật cười thật tươi: "Anh Giang, đừng phụ lòng tốt của tôi mà!"
"Anh chắc chắn muốn làm như vậy?" Giang Thành thở ra, ngữ khí ôn nhu, dường như đã chấp nhận sự an bài của số mệnh.
"Hòe Dật tôi đã nói ra, nhất định sẽ làm!"
"Vậy được rồi." Giang Thành nhìn chằm chằm Chủ nhiệm Tề mấy lần, trong mắt tràn đầy không cam lòng, sau đó xoay người rời đi.
"Muốn đấu với tôi?" Hòe Dật cười lạnh, sau đó quay đầu lại, đột nhiên phát hiện chủ nhiệm Tề đang nhìn mình với ánh mắt oán hận.
Hòe Dật vốn dĩ đã đang kiềm chế cơn tức giận, suy cho cùng chuyện giơ tay tát lên trán Chủ nhiệm Tề một cái: "Nhìn cái gì mà nhìn? Đợi chuyện này kết thúc rồi, xem ông đây xử lí anh thế nào!"
Bị Hòe Dật cho một cái tát, Chủ nhiệm Tề vẫn rất bướng bỉnh, chỉ ôm cổ nhìn mà không khóc hay kêu đau.
Giang Thành và Lâm Uyển Nhi đi qua hành lang dài, sau khi rẽ vào một góc, bọn họ đã ra khỏi tầm mắt của chủ nhiệm Tề và Hòe Dật.
Lúc này Giang Thành mới dừng lại, thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu cứ đem quỷ giao cho Hòe Dật như vậy à?" Lâm Uyển Nhi thản nhiên nói: "E rằng anh ta khó mà có thể sống sót."
Nghe vậy, Giang Thành quay đầu nhìn Lâm Uyển Nhi đang đứng dựa vào tường: "Chị nhìn ra sao?"
Khi xem video Dụ Ngư gửi, hắn nhớ Lâm Uyển Nhi đang đứng rất xa, chắc chắn không thể nhìn thấy, chẳng lẽ... cô đã sớm nhận ra Chủ nhiệm Tề có gì đó không ổn?
Nhưng không thể nào...
"Cậu quên mất là, những thứ này là học được từ ai à?" Lâm Uyển Nhi nghiêng đầu vuốt ve lọn tóc bên tai, vẻ mặt đầy suy tư.
Giang Thành: "..."
Cũng đúng, thủ đoạn của bản thân đều là học được từ Lâm Uyển Nhị, chỉ sợ là khi mình vừa mới bắt đầu gài bẫy Hòe Dật, Lâm Uyển Nhi đã phản ứng lại rồi.
Cô đánh giá từ hành vi của mình, để thấy rằng chủ nhiệm Tề có vấn đề.
"Chúng ta bây giờ đi đâu?" Lâm Uyển hỏi.
"Chờ đã." Giang Thành lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn ngắn gọn cho Hòe Dật: Người anh em thông minh hơn người Hòe Dật của tôi có ở đó không? Vui lòng xem WeChat đi.