Chương 519: Dừng lại ở đây thôi
Chương 519: Dừng lại ở đây thôiChương 519: Dừng lại ở đây thôi
Kế hoạch rất hoàn mỹ, nhưng đến lúc thực sự thực hiện, Giang Thành rốt cuộc lại do dự.
Từ trên cao nhìn xuống tên mập, từng cảnh tượng ngày xưa trong đầu hiện lên, công bằng mà nói, tên mập đối xử với mình rất tốt.
Là thật sự rất tốt.
Tuy bị nghỉ ngờ là bám đùi, nhưng chịu thương chịu khó, còn vô cùng tự giác, cho dù là trong hiện thực hay là trong ác mộng, đều cư xử rất đáng tin cậy.
Xem ra là do bản thân dẫn dắt anh ta hết lần này đến lần khác vượt qua những ác mộng, giãy giụa tìm đường sống, nhưng chỉ có Giang Thành mới hiểu, nếu không có tên mập, hắn khó có thể kiên trì đến bây giờ.
Lấy một ví dụ trực tiếp hơn, trong phó bản cổ đại, nếu tên mập không chiếm được lòng tin của tiểu ăn xin, không lấy được túi gấm thật sự thì tất cả mọi người đều phải chết.
Điều này không liên quan gì đến năng lực.
Giang Thành từng xem xét lại lần nhiệm vụ đó, đi đến kết luận là, trừ khi có tình báo chỉ tiết, nếu không phản ứng đầu tiên của Đỏ Thẫm, hay Người Gác Đêm khi đối mặt với tiểu ăn xin cũng sẽ giống như chính mình, là tìm cách bắt được cô, rồi dùng mọi cách để cạy miệng cô ra.
Thay vì thực sự quan tâm đến cô từ góc độ của tên mập ngu ngốc này, anh ta còn muốn để dành cho cô một cái bánh bao nhân thịt.
Bất cứ điều gì làm trong cơn ác mộng, đều sẽ bị xóa sạch mọi dấu vết khi rời đi.
Hơn nữa, bọn họ cũng không có đủ kiên nhẫn.
Họ đến đây để sinh tồn chứ không phải để làm từ thiện.
Và kết quả của việc làm này là cả nhóm bị tiêu diệt.
Giang Thành cũng thử xem xét vấn đề từ góc độ của tên mập, nhưng sau nhiều lần thử, hắn thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Chuyện này làm cho hắn cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Cực kỳ ngu ngốc.
Kiểu bị ép xuống đất và cọ xát.
Hắn thực sự không hiểu làm sao tên mập này có thể sống sót đến ngày nay với cái đầu to như vậy, thay vì bị bán cho mỏ than đen ở vùng núi Một tên như vậy mà cũng có người muốn, thế lực đứng sau tên mập thu gom vải vụn phải không?
Bàn tay cầm chuôi dao siết chặt rồi buông ra, Giang Thành an ủi mình chờ đợi, không phải vì không thể thoát khỏi mà là... hắn không tìm được góc độ thích hợp nhất .
Tên mập vui sướng mà ngáy, hoàn toàn không biết mình chỉ còn một bước nữa là biến thành thi thể.
Cuối cùng, Giang Thành cũng cử động, tay cầm dao cũng ngừng run rẩy, trong mắt hiện lên một luồng khí lạnh lẽo, che đậy tất cả cảnh tượng đã xuất hiện trước đó.
Mọi thứ... dừng lại ở đây thôi.
Mũi dao từ từ chĩa thẳng vào cổ họng của tên mập, Giang Thành hít một hơi thật sâu, nhìn mặt anh ta lần cuối.
Nhưng điều không ngờ tới là...
Tên mập uể oải mở mắt ra, rõ ràng là bị Giang Thành đột nhiên xuất hiện trước giường làm cho giật bắn mình: "Mẹ kiếp bác sĩ, anh đứng ở chỗ này làm gì?"
Giang Thành hoảng sợ trong chốc lát, mũi dao sắp đâm run lên: "Tôi..."
Trời đã sáng, tên mập nhìn thấy con dao trong tay Giang Thành, sau đó đồng tử nheo lại, vẻ mặt trở nên cổ quái.
Không thể chờ đợi lâu hơn được nữa.
Ngay tại lúc Giang Thành hạ quyết tâm đâm, tên mập đột nhiên ngẩng mặt lên, nhìn con dao, kinh ngạc nói: "Bác sĩ, anh tìm được con dao này ở đâu thế?"
"Anh xem, tôi đã nói là tôi không làm mất rồi, rõ ràng là con dao vẫn ở trong bếp, cũng không có ai động tới, làm sao có thể mất được?"
"Chắc chắn là do anh sau khi dùng xong đã tiện tay vứt đâu đó." Tên mập càu nhàu phàn nàn: "Lại còn cứng miệng không chịu thừa nhận, hại tôi phải dùng con dao gọt hoa quả gãy đó để cắt khoai tây."
Nói xong, tên mập đưa tay nhận lấy con dao trong tay Giang Thành, cánh tay căng cứng của Giang Thành cuối cùng cũng thả lỏng, tên mập liền cầm dao di.
"Bác sĩ." Tên mập dùng tay thử lưỡi dao nói: "Con dao này sắc quá, hôm nay anh dậy sớm như vậy, nhất định là ra ngoài mài dao phải không." Anh ta ngẩng đầu nhìn Giang Thành. Theo hiểu biết của tên mập đối với Giang Thành, nếu không có việc gì thì hắn sẽ không dậy sớm như vậy, phần lớn thời gian đều đợi anh ta làm xong bữa sáng rồi mới dậy.
"Ừ." Giang Thành vẻ mặt âm trầm nói: "Tôi đi ra ngoài mài dao."
Tên mập tỏ ra vẻ mặt như "Tôi đã nhìn thấu anh rồi" và nói: "Bác sĩ, chắc hẳn anh đã lén tiêu tờ 10 nhân dân tệ giả đó trong lúc trời tối khi tầm nhìn không tốt, phải không?"
"Ông lão mài dao dậy sớm như vậy chỉ để kiếm chút tiền vất vả, cũng không dễ dàng gì." Tên mập cau mày nói: "Anh còn bắt nạt người ta thị lực không tốt, chúng ta không thể làm những chuyện như vậy."
Nói xong, tên mập đứng dậy mặc áo khoác, một tay cầm dao, từ trong túi móc ra mấy tờ 5 tệ và 10 tệ tiền lẻ: "Bác sĩ." Anh ta nghiêng đầu hỏi: "Ông lão mài dao vẫn chưa đi xa chứ, tôi đi đưa tiền cho người ta."
"Không sao đâu, tôi sẽ nói là anh lấy nhầm thôi, lúc nhận ra thì bảo tôi bù lại tiền." Nói xong, tên mập cầm dao đi xuống tầng.
Giang Thành đứng một mình trong bóng tối không có ánh sáng, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Lúc tên mập trở lại với vẻ mặt nghi hoặc thì phát hiện Giang Thành đã về phòng ngủ, cửa phòng ngủ đóng chặt: "Bác sĩ." Tên mập đi tới, xuyên qua cửa nói: "Tôi không tìm thấy người, dù sao cũng dậy rồi, tôi muốn đi chợ dạo một vòng, sáng sớm có đồ ăn tươi."
"Còn nữa, tôi đã tìm được con dao làm bếp, tôi có thể làm sườn. Ngoài bắp cải ra, anh còn muốn thêm gì nữa không?" Tên mập gợi ý: "Khoai từ thế nào bác sĩ, khoai từ bổ thận, anh nên ăn nhiều một chút nhé, sẽ giải quyết được vấn đề của anh."
Đợi một lúc lâu, bên trong vẫn im lặng như tờ.
Tên mập cau mày, tiếp tục hỏi: "Bác sĩ?"
"Tôi không đói." Giọng nói của Giang Thành vang lên, nghe có vẻ mệt mỏi vô cùng: "Anh làm phần cho mình là được."
"Ừ." Tên mập mặc lại quần áo rồi đi xuống tầng.
Anh ta cũng cảm thấy hôm nay bác sĩ hành động rất kỳ quái, giống như đang giấu cái gì, nhưng tên mập gãi đầu, không nghĩ ra được nguyên nhân.
Cuối cùng, đành thôi không nghĩ nữa, dù sao bác sĩ cũng sẽ không làm hại mình.
Hắn nhất định là có ý tưởng của riêng mình, tốt nhất đừng động vào Nghĩ tới đây, tên mập lấy giỏ rau trong bếp ra, mở cửa đi về phía chợ.
Nếu hôm nay cá còn tươi thì buổi trưa sẽ hầm một con cá cho bác sĩ, lần trước hắn có vẻ rất thích ăn, tiện thể bổ não nữa. Tên mập đang hướng mặt về phía mặt trời, vừa đi vừa nghĩ.
"Này." Giọng Hòe Dật vang lên bên tai, cắt đứt dòng suy nghĩ của Giang Thành" "Anh đang suy nghĩ gì vậy?"
Trông thì có vẻ như đã suy nghĩ rất nhiều nhưng chỉ mất một khoảnh khắc ngắn ngủi để trong hiện thực.
Hòe Dật chú ý tớiánh mắt Giang Thành thẳng tắp, vội vàng nhắc nhở.
Hiện tại là đang chạy trốn thục mạng đấy, nhưng người đàn ông này lại đang ngẩn người ra, Hòe Dật nhìn Giang Thành, cảm thấy hắn có gì đó không ổn.
Là không sợ chết, hay chưa bao giờ chết?
"Mấy giờ rồi?" Giang Thành thấp giọng hỏi.
Bên ngoài đã khá lâu không có động tĩnh rồi, con quỷ nhiều đầu kia như đã biến mất trong không khí.
"Không biết." Hòe Dật xuyên qua khe hở liếc nhìn ngoài cửa, thấp giọng đáp: "Anh không để ý sao, từ khi quỷ nhiều đầu xuất hiện, thời gian của chúng ta đều đã loạn hết rồi."