Chương 520: Vết xước
Chương 520: Vết xướcChương 520: Vết xước
Trước đó bọn họ đã điều chỉnh thời gian trên điện thoại di động của mình cho trùng với thời gian ở thế giới này, nhưng bây giờ, phần điện thoại hiển thị thời gian đã biến mất, như thể bị một lực nào đó xóa sạch trong không khí.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, là quỷ nhiều đầu đã làm điều đó.
Nhưng vào lúc này, Giang Thành nhìn Hòe Dật hỏi: "Lời anh vừa nói có ý gì? Thứ nó muốn chính là cánh cửa trong cơ thể chúng ta?"
Hòe Dật nghe vậy, quay mặt đi, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Giang Thành: "Anh không biết?"
"Biết rồi còn phải hỏi anh?"
"Đến cái này cũng không biết mà anh dám ra ngoài làm ăn?" Hòe Dật kinh ngạc nói: "Anh Giang này, không phải tôi nói anh đâu, tôi sợ anh bị người khác gài bẫy thôi."
Trước đây không nhìn ra, cái tên Hòe Dật này lại là người nói nhiều đến vậy.
Tuy nhiên, cũng có thể là do căng thẳng, khi một số người quá căng thẳng sẽ nói những điều vô nghĩa để giải tỏa.
Nói xong, Hòe Dật thở ra một hơi, vẻ mặt cũng trở nên hung ác khi nhìn về phía cửa sổ: "Cái quái gì thế, không nói anh nữa, tôi cũng đã bị lừa." Anh ta nói: "Lúc đến đây chỉ biết là có một cánh cửa có vấn đề, công đoàn phán đoán là do tỉnh thần của một trong những môn đồ có vấn đề, có thể sắp đạt đến ranh giới bị ăn mòn."
"Anh cũng biết rồi đấy, trạng thái tinh thần của loại người như chúng ta không tốt cho lắm, dù sao cũng phải gánh vác nguyền rủa, không có gì bảo đảm một ngày nào đó mọi thứ sẽ bị thứ đằng sau cánh cửa lấy đi."
"Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy, có môn đồ sắp bị ép phát điên, gây chuyện."
"Nhưng ai biết, cánh cửa trong người Hướng Nam này đã hoàn toàn bị ăn mòn, nguyền rủa đã bộc phát, đây không còn là chuyện chúng ta có thể xử lý được nữa, không biết nó đã nuốt chửng bao nhiêu tên như chúng ta rồi."
"Bây giờ nó là một lời nguyền di động."
"Nó là cố ý làm vậy, chính là để dụ dỗ những người như chúng ta đến đây, rồi sau đó nuốt chửng cánh cửa của chúng ta." Trong mắt Hòe Dật naân tràn eØ hãi: "Đây chính là cái hẫv mà nó điăng ra cho chúng ta!" "Nó... đang săn lùng chúng ta!"
Thông qua những suy đoán trước đây về cánh cửa và những thông tin nhận được từ người đàn ông trung niên, Giang Thành không khó để hiểu được lời nói của Hòe Dật.
Nhưng hắn quan tâm nhiều hơn đến cái mà anh ta gọi là công đoàn.
Đây là loại tổ chức gì vậy?
Sao mà nghe lại có mùi vị Quốc gia thế nhỉ?
"Công đoàn mà anh nói là như thế nào?" Giang Thành sẽ không bỏ qua cơ hội này, xem ra Hòe Dật biết rất nhiều.
Nghe vậy, Hòe Dật sửng sốt: "Công đoàn mà anh cũng không biết, thế chuyến lần này của anh là ... việc riêng à?"
Đột nhiên, Hòe Dật tựa hồ nghĩ đến cái gì đặc biệt đáng sợ, ánh mắt nhìn Giang Thành đã trở nên không đúng lắm: "Anh... không phải anh là Đỏ Thẫm chứ?"
Nghĩ tới cái tên đứng sau cánh cửa Giang Thành, Hòe Dật cảm thấy suy đoán này khá gần.
"Mệnh của mình không phải khổ như vậy chứ!" Hòe Dật thầm nghĩ, đồng tử run rẩy: "Khó khăn lắm mới nhận được một việc, chưa nói đến việc bị công đoàn bấy, lại còn gặp phải mấy con quỷ đoạt mạng Đỏ Thẫm này nữa."
"Đại ca Đỏ Thẫm!" Hòe Dật đầu gối mềm nhữn ra, nếu không phải không gian nhỏ hẹp, suýt chút nữa anh ta đã quỳ xuống rồi: "Anh là người hiểu chuyện sẽ không chấp nhặt kẻ tiểu nhân, hãy tha cho tôi, thù lao từ công việc lần này tôi sẽ không lấy đồng nào nữa, đều kính biếu cho anh đấy."
"Chuyện gì tôi cũng đều nghe anh hết, anh... anh đừng giết tôi." Hòe Dật nói rồi hai mắt đỏ hoe: "Trên tôi có mẹ già 8 tuổi, dưới còn con trẻ 80 tuổi đang chờ gào khóc đòi ăn. Hơn nữa, quan trọng nhất là tôi vừa bao được mấy em, dễ thương hay là trưởng thành đều có đủ, biệt thự nhìn ra biển của tôi mới trang trí được mấy ngày, còn chưa sống đủ, tôi vẫn chưa muốn chết."
Nghe vậy, ánh mắt Giang Thành sắc bén, nhìn Hòe Dật lần nữa, ánh mắt đã khác hẳn: "Vậy mà lại bị anh nhìn ra rồi." Giang Thành lạnh lùng nói.
"Nhưng mà anh cũng may mắn đấy, hôm nay tôi không muốn giết người." Giang Thành nheo mắt, nhướng mày nói: "Ngôi biệt thự anh nhắc tới có thật không, bên trong các em dễ thương hay là trưởng thành đều có?"
!"TẤt nhiên là †hât rầ¡" "Từ nay về sau tôi sẽ giúp anh chăm sóc bọn họ." Giang Thành chính trực nói: "Bây giờ thế giới của chúng ta cũng không còn an toàn nữa rồi, anh cũng không muốn bọn họ lúc nào cũng gặp nguy hiểm đúng không?"
"Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, bây giờ tôi chuẩn bị ra ngoài." Giang Thành nói: "Anh theo sát tôi."
Hắn còn cần Hòe Dật cho mình tin tức về cánh cửa, nên tất nhiên không muốn anh ta chết.
"Bây giờ ra ngoài?" Hòe Dật nghe thấy ớn lạnh sống lưng: "Có phải là quá đường đột rồi không, con quỷ kia có thể vẫn chưa rời đi, đang ẩn nấp ở đâu đó chờ làm hại chúng ta."
"Nó cũng có thể đi tìm Chủ nhiệm Tề, nuốt chửng đầu anh ta, hoàn thành phần cuối của nghỉ thức." Giang Thành liếc anh ta một cái, nói: "Nếu là như vậy, anh có thể chờ chết."
Nghe Giang Thành nói xong, sắc mặt Hòe Dật âm trầm, tất nhiên anh ta biết Giang Thành nói có lý, nhưng đi ra thì sẽ phải đối mặt với quỷ nhiều đầu.
Thành thật mà nói, bây giờ anh ta vừa nghĩ đến dáng vẻ của con quỷ nhiều đầu kia, liền cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Theo thông tin anh ta nhận được, ít nhất có hai người đã biến mất khi theo đuổi vụ án này.
Nếu không phải có sự bảo đảm của công đoàn, hơn nữa biệt thự hướng biển vừa mới được cải tạo gần đây, các cô gái nũng nịu muốn mua túi xách, tiền lại có chút eo hẹp, thì anh ta đã không đến đây để thử vận may rồi.
Bây giờ xem ra hai người đó chắc chắn đã bị con quỷ nhiều đầu kia ăn thịt rồi.
Cái anh ta đang đề cập đến là những cánh cửa bên trong cơ thể của bọn họ.
Nhưng... Hòe Dật lén lút liếc nhìn Giang Thành, bản thân không có cách nào, không có nghĩa là hắn cũng không có cách nào, dù sao cũng xuất thân từ Đỏ Thẫm, nếu không có lá bài tẩy nào thì sớm đã bị Người Gác Đêm giết chết từ lâu rồi.
"Đại ca Đỏ Thẫm." Hòe Dật đứng lên, ngoan ngoãn nói: "Người ta đều nghe anh hết."
Nghe vậy, Giang Thành nghiêng đầu, dùng ánh mắt nghỉ ngờ nhìn Hòe Dật từ trên xuống dưới: "Thứ tôi muốn là các cô gái bên cạnh anh, không phải anh, xin hãy tôn trọng tôi một chút!" "Được thôi."
Giang Thành chậm rãi mở cửa ra một khe hở, nhìn chung quanh, ngoại trừ ánh đèn nhấp nháy, mọi thứ khác trong hành lang đều bình thường.
Đi lên cầu thang, Hòe Dật nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"624." Giang Thành tùy ý trả lời.
Dụ Ngư đã nói trước đó rằng thi thể của Triệu Như đã bị vứt ở đó, nhưng cái đầu đã mất tích, Giang Thành đoán rằng khu vực đó có ý nghĩa rất lớn đối với con quỷ nhiều đầu.
Chủ nhiệm Tề cũng có thể ẩn náu ở đó.
Suốt chặng đường rất yên tĩnh, nhưng ẩn chứa trong sự yên tĩnh này lại ẩn chứa một mối nguy hiểm lớn, một bầu không khí quỷ dị bao quanh hai người.
Hòe Dật cẩn thận quan sát từng cánh cửa ở hai bên hành lang, như thể ngay sau đó cánh cửa sẽ được mở ra và một con quỷ nhiều đầu sẽ lao ra từ bên trong vậy.
"Hửm?" Đang đi phía trước, Giang Thành chợt khựng lại.
Bọn họ đã lên đến tầng sáu và rẽ vào góc đường, đó là hành lang dẫn đến phòng bệnh 624. Lúc này, sâu trong hành lang, một màu đỏ tươi vô cùng chói mắt.
Có máu trên mặt đất.
Cửa phòng 624 hé mở, máu tập trung gần cửa, dường như từ vết nứt trên cửa lan ra, tụ lại thành một vũng nhỏ trước cửa.
Trên khung cửa gỗ còn có những vết xước mới, Giang Thành thậm chí còn tìm thấy một chiếc đinh gãy gần vết xước.
Những chiếc đinh được cắm cong queo vào khung cửa, một bên bị gãy, có thể tưởng tượng người này đã đau khổ đến mức nào khi bị quỷ kéo vào phòng bệnh 624 và để vật lộn để sinh tồn.