Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 52 - Chương 52: Ếch Xanh

Chương 52: Ếch Xanh Chương 52: Ếch XanhChương 52: Ếch Xanh

Có những ham muốn nguyên thủy mà ta không thể nào kiểm soát nổi.

Anh ta là một tên sát nhân ma quỷ, với biệt danh Ếch Xanh Đêm Mưa.

Nạn nhân đầu tiên mà anh ta giết chính là một bác sĩ, người đã thẳng thừng nói rằng anh ta đang mắc một căn bệnh kín.

Anh ta vẫn còn nhớ rõ.

Khi ấy cũng là nửa đêm.

Trời đang mưa rất to.

Một mình xuống xe, cô nàng bác sĩ xinh đẹp ấy trông cực kỳ "ngon miệng." Bóng dáng cao gầy của nàng ta hắt xuống đường phố, gợi nên một đường cong cực kỳ quyến rũ.

Kể từ đó, tất cả những kẻ bị anh ta giết đều man mác giống với cô nàng bác sĩ kia.

Anh ta nghĩ rằng, mình rất mạnh mẽ.

Dù là cơ thể hay tâm trí, đều cực kỳ mạnh mẽ.

Cho đến khi anh ta gặp người đàn ông trước mặt.

Chân Kiến Nhân.

Lần này, anh ta nhắm đến một cô nàng thực tập sinh tại một công ty luật nổi tiếng.

Mục tiêu là nhất quán, trẻ trung và xinh đẹp.

Lại mang theo tính cách chảnh choe, lạnh lùng tránh người.

Sau khi cải trang chuẩn chỉ, anh ta đã chủ động tạo cơ hội cho mình bằng cách yêu cầu dịch vụ tư vấn.

Trong quá trình giao tiếp, anh ta đã tìm lại được cảm giác kia từ cô gái này.

Sau khi kể rõ hoàn cảnh của bản thân, cô gái xinh đẹp ấy không thể giấu được sự khinh thường từ đáy mắt.

Diễn biến tiếp theo chính là sự ghẻ lạnh một cách lịch sự, và cuối cùng chính là sự kiêu ngạo tột bậc.

Sau nhiều lần dậm chân tại chỗ, cuối cùng anh ta cũng chờ được đến lúc ra tay với cô ấy.

Nhưng điều khiến anh ta không thể ngờ tới chính là, mọi âm mưu của anh ta đã bị Chân Kiến Nhân, một người đàn ông làm việc trong cùng công Trong ga-ra dưới tầng hầm yên tĩnh ấy, không chỉ mỗi mình anh ta là tên thợ săn.

Người đàn ông dịu dàng kia cởi bỏ đi bộ đồ vest, trông cường tráng như một con hổ dữ, và anh ta đã bị đánh gục chỉ sau vài đòn.

Tên đó cụp mắt nhìn xuống anh ta từ phía trên cao.

Đôi giày da lạnh lẽo giẫm lên mặt anh ta...

Lúc này, con mồi vừa "ngon cơm", lại vừa đáng hận kia đang mở to đôi mắt đầy lấp lánh, tựa như muốn nhảy thẳng vào lòng Chân Kiến Nhân và ôm chặt lấy.

Anh hùng cứu mỹ nhân.

Vở kịch cũ rích, nhưng rất thực dụng.

Lại là cảm giác xấu hổ quen thuộc ấy sao? Anh ta vô thức nhớ lại vẻ mặt chán ghét của người nữ bác sĩ kia, vào cái thời điểm mà cô ấy thông báo mình bị bệnh kín.

Chết tiệt.

Nhưng chẳng ngờ rằng...

"Này..." Chân Kiến Nhân cúi đầu nhìn anh ta, đi kèm với câu nói này là một vẻ mặt khó hiểu: "Mày muốn em ấy à?"

Anh ta ngẩn người.

Mà cô bé vừa sống sót sau đại họa cũng vô cùng sửng sốt.

Vừa thở phào nhẹ nhõm, anh ta cố gắng hé miệng ra đáp, nhưng vô vọng. Mùi máu tanh nồng đậm vẫn bao phũ khắp cả đầu lưỡi của anh ta.

"Xin lỗi!" Chân Kiến Nhân cười bảo: "Tao quên."

Chân Kiến Nhân dời bàn chân đang đạp vào La Nhất ra; cuối cùng anh ta đã có thể hít thở thoải mái.

"Muốn!" Anh ta trừng lên đôi mắt đỏ ngầu, trong khi khóe miệng vẫn đang đứa ra từng giọt máu sẫm.

"Nhưng sau chuyện này, tao cần mày đi cùng tao đến một nơi khác." Chân Kiến Nhân nghiêng đầu, không hề né tránh ánh mắt sợ hãi và tràn đầy vẻ khó tin của cô gái trẻ đẹp kia.

Chân Kiến Nhân đang đợi câu trả lời của La Nhất.

!"OK"

"Mày không hỏi tao định dẫn mày đi đâu à?" Dường như Chân Kiến Nhân hứng thú dần với anh ta. Hai mắt của Chân Kiến Nhân nóng rực, nhảng nhất như từ đáv mắt kia đana nhảy nhát mêt thứ dì đá: mật thứ không thuộc về thế giới này.

Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, một kẻ luôn tự xưng mình là một tên điên bỗng dưng cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Anh ta chợt nhận ra.

So với người đàn ông trước mặt, một kẻ từng phạm vào hàng đống tội ác như mình cũng chỉ được sắp xếp vào hàng ngũ công dân tuân thủ luật pháp mà thôi.

Chân Kiến Nhân chậm rãi kìm nén nụ cười, cũng không đợi câu trả lời từ La Nhất: "Nơi ấy là địa ngục!" Chân Kiến Nhân chậm rãi thở hắt ra, sau đó quay người rồi tiến về khu vực bị bóng tối che phủ gần đó.

"Tao sẽ đến tìm mày sau." Đó là câu nói cuối cùng của người đàn ông kia, vọng ra từ bóng tối.

Sau sự cố này, dường như La Nhất đã rơi vào một vòng luẩn quẩn nào đó.

Không như thường lệ, anh ta phi tang xác của cô gái trẻ kia ở rất xa.

Thậm chí, nơi chôn xác cũng ở tận rừng sâu núi thằm.

Anh ta di chuyển sang thành phố khác, náu thân trong một thị trấn nhỏ.

Khi đối mặt với cảnh sát, anh ta không sợ hãi như vậy. Nhưng chỉ khi đối mặt với người đàn ông này... anh ta phải thừa nhận rằng, tên kia đã trở thành cơn ác mộng của chính anh ta.

Sự bình tĩnh và điên cuồng trong mắt người đó chắc chắn không phải thứ mà anh ta có thể lay chuyển nổi.

Anh ta đổi xe buýt vài lần, sau đó thuê lại một tầng hầm nằm bên trong một khu cư xá có tên là Ấm Áp, từ một lão già nọ.

Anh ta đã sớm quen với nếp sống ngày đêm đảo lộn, nên chẳng hề gặp vấn đề gì với nơi tá túc âm u và ẩm ướt.

Nhưng vấn đề vẫn xuất hiện, chính là sau nửa đêm đầu tiên.

Trời bắt đầu mưa nặng hạt.

Trong đêm mưa ấy, có một đôi giày da màu đen giẫm lên màn mưa, tìm đến anh ta.

"Xin chào!" Đối phương vẫn mặc Âu phục trắng tinh, cầm chiếc ô cán dài màu đen ướt sũng vẫn còn nhỏ nước rũ xuống bên cạnh.

Tên kia ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười quen thuộc. Ánh mắt ấy đang chất chứa một sự điên cuồng nồng đậm khiến ai nhìn vào cũng "Tao... tìm thấy mày rồi."

Vách phòng ngự tâm lý của La Nhất sụp đổ hoàn toàn. Thậm chí, anh ta cũng không nghĩ đến việc chống cự hay bỏ trốn nữa.

Bởi vì Chân Kiến Nhân ngồi trước mặt anh ta, cho anh ta xem kỹ một đoạn video.

Đó là trong bãi đậu xe đêm đó.

Nhưng chỉ có mỗi bản thân anh ta, và cô gái trẻ kia.

Mọi thứ sau đó giống như một giấc mơ vậy. Anh ta bị Chân Kiến Nhân đưa đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, không khác gì một lần mộng du.

Đây là một thế giới chất chứa cái ác thuần tuý.

Thông qua một cánh cửa vốn dĩ không nên tồn tại.

Là thế giới Ác mộng.

Hay Mộng giới, là tên gọi mà những kẻ nơi đây thường bảo nhau.

Ở đây, anh ta là trợ thủ cho Chân Kiến Nhân. Và đổi lại, Chân Kiến Nhân sẽ chịu trách nhiệm xử lý các tội ác mà anh ta đã gây ra ở thế giới thực.

Chân Kiến Nhân có tư duy tỉ mỉ khác hẳn người bình thường, có mạng lưới quan hệ rộng lớn cùng vòng ngoại giao chỉ toàn bọn người giàu sang, quyền thế.

Chính vì có sự bảo vệ của tên đó, anh ta mới có thể sống sót cho đến bây giờ.

Cả hai đã hợp tác cùng nhau qua nhiều nhiệm vụ.

Nhưng chỉ lần này, anh ta cảm thấy ngay cả Chân Kiến Nhân cũng bắt đầu mê mang.

Anh ta thẫn thờ nhìn bóng lưng của Chân Kiến Nhân, như thể đang suy nghĩ một điều gì đó.

Chân Kiến Nhân dừng bước,"Không còn quá nhiều thời gian, chúng ta phải chia nhau ra hành động." Anh ta quay đầu lại, nói với La Nhất như vậy.

"Chia ra hành động?" La Nhất sửng sốt.

"Tôi sẽ vào điều tra ở lớp 1 năm 3, còn anh dạo sang lớp 2 năm 3 nhé." Chân Kiến Nhân ra lệnh: "Nhớ sử dụng danh tính của chúng ta, vậy mới không khiến họ nghỉ ngờ."

Thành viên của ca đoàn lần này được tuyển chọn từ các sinh viên của một vài lớp thuộc năm thứ 3.

Nghe vâv La Nhất †ái mšt "Sao mao hiểm auá vâv2 Nếu †rưc tiến chen chân vào cốt truyện như thế, e rằng lệ quỷ sẽ..."

Anh ta không dám nói chuyện quá rõ ràng.

"Tôi biết anh muốn nói gì." Chân Kiến Nhân đáp: "Trước tiên, cứ tùy tiện tìm vài lớp học, sau đó thông qua manh mối hiện có mà loại bỏ từng trường hợp một. Chỉ là... chúng ta không còn đủ thời gian!" Anh ta hít sâu một hơi, nói tiếp: "Hiện tại, kẻ thù lớn nhất của chúng ta chính là thời gian! Chúng ta đang bị nó nhắm vào!"

"Thôi được rồi." La Nhất gật đầu. Anh ta cũng hiểu mức độ nghiêm trọng của vấn đề, thế nên lập tức xoay người, chuẩn bị rời đi.

"Khoan đã!"

La Nhất quay lại, nhìn Chân Kiến Nhân.

"Nếu có sinh viên hỏi anh tên gì, anh sẽ trả lời như thế nào?" Chân Kiến Nhân hỏi.

Anh ta sửng sốt một chút, sau đó đáp: "La Nhất, dù sao cũng là tên giả mà."

Chân Kiến Nhân lắc đầu: "Không được." Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt La Nhất, chậm rãi nói: "Nói cho họ biết, anh tên là Chu Thái Phúc."

La Nhất đột nhiên mở to mắt, sau đó gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

"Còn anh thì sao?" Anh ta hỏi ngược lại.

"Thằng mập tự nhận là trẻ mồ côi, không có tên họ, còn tên Hách Soái kia có lẽ cũng chỉ là tên giả mà thôi, huống chỉ là Dư Văn." Dường như La Nhất đang tính toán giùm cho người bạn đồng hành của mình: "Thật đáng tiếc. Trương Nhân Nhân là tên nữ, không thì anh có thể sử dụng tên của cô ấy."

"Tôi tự có biện pháp." Chân Kiến Nhân nói: "Hai tiếng đồng hồ sau, chúng ta gặp nhau trước cửa."

"OK."

La Nhất sải bước rời khỏi đây.

Chân Kiến Nhân đứng im một hồi lâu, dõi mắt nhìn La Nhất đi xa. Mãi đến khi bóng dáng anh ta biến mất ở một góc hành lang, vẻ mặt cảnh giác của Chân Kiến Nhân mới dần bình tĩnh lại.

"La Triển Phi..."
Bình Luận (0)
Comment