Chương 53: Quy định
Chương 53: Quy địnhChương 53: Quy định
Sau khi rời khỏi khu ký túc xá, cả nhóm Dư Văn bắt đầu di chuyển về phía Nam khuôn viên trường.
Trương Nhân Nhân bám theo ở cuối hàng, không xa cũng không gần.
Nơi đó tương đối vắng vẻ. Ngoại trừ một vài cô gái đang tập thể dục buổi sáng, cả bọn không gặp ai khác dọc đường.
Ánh mắt của các nữ sinh viên cũng rất kỳ lạ. Họ trực tiếp phớt lờ Dư Văn và Trương Nhân Nhân, chỉ nhìn chằm chằm vào Chu Thái Phúc đang đi giữa nhóm.
Cũng khiến anh ta cảm thấy vô cùng lo lắng.
"Bọn họ... Bọn họ muốn làm gì tôi thế này?" Chu Thái Phúc che lại lớp áo đơn độc trên người, tái mét cả mặt.
May mắn thay, các nữ sinh viên kia cũng chỉ quan sát từ xa, không hề gây ra bất cứ hành vi xấu xa nào.
Thế giới này quá đáng sợ. Chu Thái Phúc âm thầm nuốt nước miếng.
Nếu bị lạc đàn, vậy đừng nên tưởng tượng đến hậu quả.
Cuối cùng, đã đi xong quãng đường này.
Cả bọn dừng chân lại.
Trước mặt là một khoảnh sân tennis với hàng rào cao chừng vài mét, rỉ sét loang lổ.
Mảnh sân không một bóng người.
Khi ánh ban mai lan toả, có từng lớp bụi mịn đang lơ lửng giữa không khí.
Mùi ẩm mốc tràn ngập cả khoang mũi.
Như thể trời vừa mưa đêm qua.
Mặt bằng của mảnh sân tennis này là một lớp bê-tông cũ kỹ; phần nền vẫn còn dấu sơn trắng, nhưng rất mờ nhạt.
Lưới chia sân đã bị tháo mất từ lâu, nay chỉ còn những chiếc cọc trơ trụi.
Bên cạnh hàng rào là các dãy ghế trông như bậc tam cấp.
Dưới nắng và gió, chúng bị khô nứt, bong tróc sần sùi.
Rõ ràng, khu sân tennis này đã bị bỏ hoang từ lâu.
Chu Thái Phúc nhìn Dư Văn, người đã dẫn bọn họ đến đây, với cảm giác bối rối đầy khó hiểu hiện rõ nơi đáy mắt.
Dường như Trương Nhân Nhân cũng muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhận ra Dư Văn đã rẽ vào một ngã ba gần đó thì vẻ mặt của cô ta bỗng chốc kỳ lạ dần.
Đó thậm chí không phải là một con đường, mà chỉ là một dạng đường mòn được đắp tạm bợ từ mớ cát vụn.
Chỉ có một người đi vừa.
Một lúc sau, ba người ngẩng đầu lên. Trước mặt họ là một tòa nhà gần như giống hệt khu kiến trúc ký túc xá mà cả bọn đang ở.
Nhìn chằm chằm nơi này, Chu Thái Phúc vô thức nuốt ực một cái
Khác với khu ký túc xá mà cả đám đang tá túc, nơi này không bị bỏ hoang.
Từ cửa sổ của một số căn phòng, mọi người trông thấy một vài chậu hoa cỏ được trồng trong lớp bùn đỏ; bên cạnh đó, còn có những dãy phơi quần áo và thậm chí là các vật phẩm gia dụng, ví dụ như chậu rửa mặt...
Vẫn có người sống ở đây. ...
Cốc cốc cốc...
Cấu trúc của tòa nhà giống hệt như khu ký túc xá kia. Dư Văn dễ dàng tìm ra căn phòng mục tiêu mà mình cần đến. Cô vội vàng gõ cửa.
Âm thanh rất khô khốc, cũng chính là hương vị độc đáo của thời đại đó.
Cót két...
Bản lề cũ kỹ vọng ra tiếng ma sát chói tai, giống như một lão già sắp gần đất xa trời.
Cảnh tượng này tương phản rõ rệt với khuôn mặt trẻ trung xuất hiện từ sau cánh cửa.
Vừa gặp bọn họ, cô gái nhất thời hoảng sợ,"Là các người à?"
Dư Văn mỉm cười, nói: "Cô giáo Phùng, xin lỗi vì đã làm phiền cô."
Đó chính là người phụ nữ phụ trách buổi diễn tập.
Do dự một lát, người phụ nữ kia vẫn đứng chặn cửa, không hề nhúc nhích, tựa như đang cân nhắc xem có nên cho bọn họ vào phòng hay không.
"Cô giáo Phùng." Dư Văn chỉ vào bên trong, tiếp tục nói: "Chúng tôi có tiện vào ngồi một lát hay không?"
"“huivên này “ Câ hơi xấu hể, "Cám ơn nhé." Dư Văn gật đầu, lách người đi vào.
Mà cô gái kia cũng vô thức nhích người, né sang một bên.
Sau đó là Trương Nhân Nhân.
Chu Thái Phúc là người cuối cùng.
Sau khi đi vào, anh ta quan sát xung quanh. Kết cấu phòng ốc ở đây giống với những căn phòng của họ, chỉ khác mỗi nơi đây dành cho một phụ nữ đang sống độc thân.
Vì chỉ có một chiếc giường đơn trong này.
Không gian còn lại chất đầy đồ dùng cá nhân của cô ta. Móc tủ quần áo có gắn một cái giá áo, treo lưa thưa vài bộ quần áo cá nhân.
Dường như đó là đống quần áo vừa mới được giặt xong, vì phần nền bên dưới vẫn còn đọng lại một vệt nước sẫm màu.
Lúc này, cô gái ấy đang ngồi trên giường, nhìn ba người bọn họ chằm chằm. Dư Văn vừa định nói chuyện, người phụ nữ kia đã vội ngắt lời: "Tôi biết các người muốn hỏi chuyện gì."
Chu Thái Phúc sửng sốt.
Ngay sau đó, tựa hồ sợ bị người khác nghe được, cô ta bèn hạ giọng hỏi: "Có phải trong nhóm mọi người... có kẻ từng gặp phải loại chuyện đó, đúng không?"
"Mời cô nói tiếp." Dư Văn không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ gật đầu đơn giản.
Sau đó, cô lấy giấy bút mà mình mang theo ra, chuẩn bị ghỉ chép.
Nhưng người phụ nữ kia dường như hiểu được gì đó, bèn lo lắng hỏi: "Người ấy không sao chứ?"
Dư Văn cẩn thận suy nghĩ một hồi. Phần cằm của người kia đã mất hẳn, cũng không được tính là không sao nhỉ? Nhưng vì không để cô gái này hoảng sợ, Dư Văn bèn gật đầu, đáp: "Vẫn tạm ổn."
"Trời ạ! Vậy là người đó may mắn quá rồi." Người phụ nữ này siết chặt quần áo, tựa như rất sợ hãi.
Một lúc lâu sau, cô ta mới nhìn chằm chằm vào Dư Văn, tiếp tục bảo: "Sau khi buổi diễn tập kết thúc ngày hôm qua, thấy mọi người vội vàng hấp tấp như vậy, tôi đã ngờ rằng mọi người đã gặp phải chuyện đó.
Trên thực tế, đã có rất nhiều thầy cô giáo ở đây gặp phải chuyện như vậy..."
Giọng điệu của cô ta nặng nề dần. không? Cô giáo Phùng?"
Nghe vậy, người phụ nữ trước mặt run lên bần bật, nhưng cuối cùng cũng gật đầu, sau một lúc lâu mới nói ra: "Khi ấy... là năm đầu tiên mà tôi đến dạy học ở ngôi trường này.
Một ngày nọ, cũng giống như những giáo viên khác, tôi rời văn phòng sau khi tan sở.
Do nhà ở tỉnh khác, thế nên tôi xin trọ lại tại ký túc xá của trường, vào buổi tối cũng có thể ghé căng-tin ăn cơm. Nhưng hôm đó, mãi đến khi về đến ký túc xá sau buổi cơm tối, tôi mới nhận ra là mình bỏ quên chìa khoá trong ngăn kéo tại văn phòng.
Lúc đó, tôi rất lo lắng vì trời gần như sập tối hẳn."
Nói đến đây, cô dừng lời, vội giải thích: "Trường học của chúng tôi có một quy định bất thành văn. Đó chính là, cố gắng đừng đi lang thang trong khuôn viên sân trường sau khi trời tối, đặc biệt là không được đến gần khu € giảng đường."
"Nhưng mà..." Người phụ nữ ngẩng đầu lên, sắc mặt dần khó coi hẳn: "Văn phòng của tôi nằm ở khu C."
Nghe đến đây, Chu Thái Phúc không khỏi nuốt ực một cái.
"Đó là lần đầu tiên tôi về trường công tác..." Cô kể tiếp: "Tôi chỉ đơn thuần là nghe người ta thông báo quy định này, nhưng cũng không rõ lý do hay xuất xứ. Vì tò mò, tôi từng hỏi thêm thông tin từ các giáo viên lâu năm, nhưng chẳng ai chịu tiết lộ cả. Họ chỉ khẳng định rằng, đây là nội quy của trường học, bắt buộc phải tuân thủ."
"Nhưng cô vẫn quay lại để lấy chìa khóa, đúng không?" Dư Văn nhìn thẳng vào mắt của người phụ nữ này.
Dù sao đi nữa, mạch truyện vẫn phải có diễn biến mới.
"Đúng vậy!" Người phụ nữ này thở dài, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể không muốn người khác nhìn thẳng vào mắt mình.
"Lúc tôi quay lại khu C giảng đường, trời đã tối hẳn." Cô dừng lời một chút, sau đó mới nhỏ giọng bảo: "Cả tòa nhà kia cũng thế. Đó là loại sắc thái đen đặc, không tồn tại bất cứ một chút sáng nào. Không những thế, màu đen kia không phải là sắc tố đen đang hoà tan vào màn đêm xung quanh, mà cứ như thể... Nó đang cắn nuốt lấy đêm tối xung quanh vậy.
Mọi người có hiểu được cảm giác ấy không?"
Cô nhìn chằm chằm vào mắt của Dư Văn, để rồi đột ngột kích động hẳn: "Tòa nhà đó... tòa nhà đó dường như là một thể sống vậy! Nó đang eếna. nó đana.. chè tôi chui đầu vào lưới" "Cô bình tĩnh lại đi." Dư Văn không hề bị cuốn vào tiết tấu của người phụ nữ này. Cô nhìn chằm chằm vào cô giáo Phùng, chậm rãi nói: "Bây giờ là ban ngày, và cô không ở Khu C. Cô đang an toàn."
"Phù phù phù..."
Một lúc lâu sau, người phụ nữ này tựa như vừa thành công thoát ra khỏi miền ký ức sau những lần vùng vẫy cật lực. Cô ta gật đầu, mím chặt đôi môi lại bằng một cách rất bất thường.