Chương 522: Phòng an toàn
Chương 522: Phòng an toànChương 522: Phòng an toàn
Hòe Dật hít sâu một hơi, thầm nghĩ Tào Dương bình thường trông cũng khá lanh lợi, sao vào thời khắc mấu chốt lại làm hỏng chuyện, chẳng lẽ bị quỷ dọa đến mất hồn rồi sao?
"Đi tìm người." Giang Thành xoay người đi về phía Lâm Uyển Nhi đã biến mất.
"Chờ một chút." Tào Dương nói: "Chủ nhiệm Tề vẫn còn ở đây."
Vừa dứt lời, một bóng người run rẩy bước ra khỏi phòng: "Đừng... đừng bỏ rơi tôi. Tôi có thể cho các cậu tiền, rất nhiều tiền."
Anh ta có thể là ai khác ngoài Chủ nhiệm Tề, nhưng lúc này trạng thái của anh ta rất tồi tệ, đôi mắt đỏ ngầu, trên người đầy những vết siết lớn nhỏ, giống như dấu vết bị trói bằng dây thừng.
Hòe Dật trong lòng nghĩ rằng Giang Thành là thực lòng quan tâm đến cô Lâm, nếu không dựa vào sự nhanh nhạy của hắn sẽ không bao giờ quên được sự tồn tại của Chủ nhiệm Tầ.
Trên đường đi, Tào Dương kể lại chuyện xảy ra tiếp theo, sau khi quỷ đuổi theo Lâm Uyển Nhi, anh ta và Dụ Ngư trốn cùng Chủ nhiệm Tề bất tỉnh.
Bọn họ không đi xa mà trốn gần đó.
Đợi một lúc, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, lúc này Dụ Ngư đề nghị ra ngoài tìm người, còn Tào Dương đề nghị ở yên chờ người giúp đỡ.
Suy cho cùng, nếu chỉ dựa vào sức mạnh của hai người họ thì khó mà tồn tại được, cộng thêm Chủ nhiệm Tề là gánh nặng nữa.
Mà nếu hai người Giang Thành Hòe Dật không chết, nhất định sẽ tới tìm bọn họ.
Vì vậy, hai người xảy ra tranh chấp, cuối cùng Dụ Ngư quyết định ra ngoài một mình để tìm người giải cứu: "Nhưng... nhưng sau khi bước ra ngoài không bao lâu, cô gặp phải quỷ nhiều đầu, sau đó đã bị quỷ bắt đi." Nhắc đến Dụ Ngư, Tào Dương biểu lộ vẻ mặt buồn bã.
Tình cảm sâu đậm thì chắc là không phải, nhiều hơn chỉ là thỏ chết cáo thương.
Trước mặt lệ quỷ mọi người đều bình đẳng.
Với những tên có cửa trong người như bọn họ ít nhiều vẫn còn có thể giấy giụa được một chút, nhưng người bình thường chỉ cần phán đoán sai lầm, về cơ bản là sẽ tiêu đời. Giang Thành không quan tâm đến việc Dụ Ngư chết như thế nào, dù sao người cũng đã chết rồi, hắn hiện tại chỉ muốn xác nhận sự an toàn của Lâm Uyển Nhi.
Nếu như Lâm Uyển Nhi xảy ra chuyện gì, thì kể cả cần Vô bò ra khỏi cơ thể, hắn cũng phải chặt đứt từng cái đầu của con quỷ nhiều đầu kia.
Hắn tin rằng Vô tuyệt đối có thể làm được điều này.
Miễn là điều kiện hợp lý.
"Chúng ta không thể đi lung tung được đâu, đại ca Đỏ... người anh em Giang Thành." Hòe Dật lập tức đổi lời.
Giang Thành hiện tại tỉnh thần trạng thái không ổn, anh ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao ngoài bọn họ, trong bệnh viện còn có một con quỷ nhiều đầu đang lang thang.
Hòe Dật đối với Lâm Uyển Nhi không có chút hy vọng nào, nhưng anh ta cũng không dám vạch trần tia hy vọng cuối cùng của Giang Thành.
Môn đồ rơi vào tuyệt vọng đáng sợ đến mức nào, Hòe Dật đã tận mắt chứng kiến rồi.
Nếu như cái tên bên trong Giang Thành ra ngoài... Hòe Dật lén liếc nhìn cái bóng khá ngoan ngoãn của Giang Thành kia rồi nuốt nước bọt, mọi người ở đây đều sẽ chết.
"Đến phòng 906." Giang Thành lạnh lùng nói.
Hòe Dật cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe Giang Thành biết chuyện gì đang xảy ra, nếu bệnh viện có phòng nào đặc biệt thì phòng 906 chắc chắn là một trong số đó.
Nữ y tá điên sống ở đó cũng là một trong những người sống sót.
Nghĩ đến đây, Hòe Dật quay người liền muốn cho Chủ nhiệm Tề một cái bạt tai, nếu không phải anh ta không khống chế được món đồ chơi trong háng thì bọn họ cũng sẽ không rơi vào tình huống này.
Bước chân rất nhẹ, dọc đường không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, giống như Lâm Uyển Nhi và quỷ nhiều đầu đã biến mất vật.
Điều này không tốt chút nào.
Vừa đến tầng chín, rẽ qua một góc, khi xuất hiện trong hành lang bên ngoài phòng 906, chợt phát hiện cửa phòng 906 đang mở.
Nhìn từ xa, bên trong lại có đèn đang sáng.
"Đây không phải là một cái bẫy đấy chứ?" Chủ nhiệm Tề đã sợ đến vỡ mật rồi, cho nên không có ai thèm chú ý tới anh ta, chỉ cần anh ta vẫn còn thở là đươc. "Không giống." Tào Dương nhìn chằm chằm vào phòng bệnh, nói: "Nếu là bẫy thì quá rõ ràng rồi, có khi nào là căn phòng này có cái gì khác không?"
"Phòng an toàn." Hòe Dật lập tức nói.
"Anh có ý gì?" Tào Dương quay đầu nhìn Hòe Dật, hai chữ "an toàn" đã nói trúng nỗi lòng của anh ta, thứ anh ta thiếu nhất bây giờ chính là cảm giác an toàn.
"Các anh còn nhớ không?" Hòe Dật dường như đã xác định điểm này, ngữ khí kích động nói: "Nữ y tá điên đó ở phòng 906, cô ấy vẫn luôn không có chuyện gì, có lẽ suy đoán trước đây của chúng ta là sai, cũng không phải là do quỷ muốn có được hồ sơ bệnh án gì trong tay cô nên mới không giết cô, mà là ở bên trong phòng 906, quỷ hoàn toàn không thể giết người!"
Như để đáp lại sự suy đoán của bọn họ, một bóng người vặn vẹo xuất hiện trước cửa phòng 906, thân hình bẩn thỉu và mặc quần áo bệnh nhân.
Là y tá điên!
Có lẽ bởi vì nghe thấy trong hành lang có động tĩnh gì đó, y tá điên nằm trên mặt đất, nhoài người nhìn ra ngoài, khi nhìn thấy mấy người Giang Thành, trong mắt y tá điên hiện lên một tia sáng.
"Đúng là phòng an toàn rồi!" Hòe Dật hưng phấn nói.
Nói xong mọi người chạy về phía phòng 906. Hòe Dật không ngờ rằng chủ nhiệm Tề, người trước đó vẫn còn đang dặt dẹo, lại có thể chạy nhanh hơn cả mình.
"Đứng lại!"
Theo sau tiếng gầm lớn của Giang Thành, những người khác đều dừng lại như nhận được mệnh lệnh.
Chủ nhiệm Tề, người chạy nhanh nhất đã cách cửa chưa đầy 10 mét, vẻ mặt bối rối hiện rất rõ trên mặt y tá điên.
"Sao vậy?" Tào Dương thở hổn hển hỏi.
Giang Thành bước tới đẩy anh ta ra, sau đó nắm lấy cổ áo của Chủ nhiệm Tề, kéo anh ta lại phía sau.
Hòe Dật tựa hồ đã đoán ra, lập tức lùi lại mấy bước, giữ khoảng cách, đồng thời cảnh giác xung quanh.
Điều duy nhất không thay đổi chính là y tá điên, cô ấy đang nằm bò trên mặt đất, đầu nghiêng, mái tóc rối dính vào mặt, mọi thứ đều bình thản và tự nhiên như thế. của thánh điện.
"Cái bóng." Giang Thành thấp giọng nói.
Hòe Dật lập tức nhìn về phía cái bóng của Giang Thành lưu lại trên tường, bị Hòe Dật ảnh hưởng, Tào Dương cùng Chủ nhiệm Tề cũng nhìn về phía cái bóng của Giang Thành.
"Tôi đang nói cái bóng của cô ấy." Giang Thành nói: "Mấy người nhìn cái bóng của tôi làm gì?"
"À à." Hòe Dật gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ đây hoàn toàn chỉ là phản xạ có điều kiện thôi.
Sau đó, ánh mắt Tào Dương chợt khựng lại, sau đó hít một hơi thật sâu.
Bởi vì trong phòng có đèn, nên cái bóng lưu lại trên tường của nữ y tá điên tương đối rõ ràng, nhưng khi bình tĩnh lại suy ngẫm, nữ y tá điên là đang nằm bong trên mặt đất, tư thế rất thấp.
Làm sao có thể để lại cái bóng trên bức tường đối diện?
Tựa như biết mình đã bị phát hiện, nữ y tá điên với đôi mắt đờ đẫn ban đầu đột nhiên đã tập trung, trong đồng tử mang theo một tia oán hận.
Giây tiếp theo, Chủ nhiệm Tề nhìn thấy cái bóng lưu lại trên tường của nữ y tá điên lại thay đổi, trông như đang từ từ đứng dậy, cuối cùng ...
Đồng tử của Hòe Dật bắt đầu run rẩy, trên tường hiện ra một bóng người rõ ràng, thân hình trương phồng, trên vai treo hơn chục quả bóng đủ loại kích cỡ.
"Mẹ kiếp!" Hòe Dật cảm thấy sau đầu ớn lạnh: "Đây đúng là một trò lừa đảo!"
Không cần chào hỏi, chủ nhiệm Tề là người đầu tiên lẻn di.
"Cộp.
"Cộp."
Tiếng bước chân nặng nề theo sát sau lưng, Tào Dương tranh thủ quay đầu nhìn lại, cảnh tượng đáng sợ đến mức hộp sọ của anh ta gần như muốn bắn ra ngoài.
Một trong những cánh tay của quỷ nhiều đầu đã dung hợp với nữ y tá điên.
Nữ y tá điên chỉ còn lại phần thân trên của, trông như là mọc ra từ cơ thể của quỷ nhiều đầu vậy, hơn nữa cùng với hành động chạy, hai cánh tay của nữ y tá điên vẫn đang không ngừng vung vẩy.