Chương 523: Xin lỗi
Chương 523: Xin lỗiChương 523: Xin lỗi
Đây hoàn toàn là một con quái vật lai ghép!
"Hả?" Đã tới tầng 7, Tào Dương thở hổn hển hỏi: "Tại sao tiếng bước chân lại biến mất rồi, con quái vật kia không đuổi theo nữa hả?"
Sau khi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của quỷ nhiều đầu, Tào Dương cảm thấy gọi nó là quái vật sẽ thích hợp hơn.
"Đúng... đúng đấy." Chủ nhiệm Tề sắc mặt tái nhợt, quay đầu nhìn lại,"Còn... cậu Giang Thành tại sao còn chưa lên đến đây, không phải là đã bị quái vật bắt đi rồi chứ?"
"Anh có bị bắt, thì cũng không đến lượt cậu ấy." Hòe Dật trừng mắt nhìn Chủ nhiệm Tề, đối phương lập tức im bặt.
Anh ta nghĩ Giang Thành nhất định đã phát hiện ra điều gì đó.
Không đến 10 giây, Giang Thành đã từ trên tầng đi xuống, lần này vừa gặp mặt, Hòe Dật liền cảm giác được trạng thái của Giang Thành đã tốt hơn rất nhiều.
Cái cau mày vốn luôn cau có đã giãn ra hơn.
"Con quỷ kia không đuổi theo ra ngoài sao?" Chủ nhiệm Tề giành hỏi trước.
Giang Thành gật đầu: "Không, nó chỉ đuổi theo mấy bước, liền lui về."
Nghe vậy, Hòe Dật lập tức phản ứng: "Suy nghĩ về phòng an toàn đó là đúng, nếu không thì quỷ nhất định sẽ đuổi theo để bắt Chủ nhiệm Tề, nó canh gác ở đó, chính là để ngăn chặn chúng ta tiến vào!"
"Nó cũng đang kéo dài thời gian!" Hòe Dật tiếp tục phân tích: "Tôi nghĩ phòng an toàn cũng có hạn chế về thời gian, nếu đến lúc đó chúng ta không ai có thể tiến vào, vậy thì phòng an toàn sẽ mất hiệu lực, con quỷ này sẽ thực sự biến thành con quỷ không thể giải quyết!"
"Nhưng có quỷ đang canh giữ, chúng ta làm sao mà vào được?" Chủ nhiệm Tề nghe vậy, bộ dạng trông như có người nhà chết.
"Đã có người tiến vào rồi." Giang Thành nói: "Cho nên điểm này anh không cần lo lắng."
"Lâm Uyển Nhi?!" Tào Dương kinh ngạc nói.
Giang Thành lập tức nhìn anh ta, Tào Dương tự cảm thấy mình mất bình tĩnh, cười hai tiếng: "Thật tốt... thật tốt, cô Lâm còn sống, cô ấy không sao là tốt rồi."
Sau khi Giana Thành nhân ra tấc đô ủa on au# nhiều đầu sau lưna đang chậm lại, liền cố tình dừng lại quan sát, kết quả phát hiện cánh cửa của một phòng khác cách phòng 906 không xa đột nhiên mở ra, Lâm Uyển Nhi đã chạy vào cửa phòng 906 với tốc độ cực nhanh.
Sau khi Lâm Uyển Nhi đi vào, quỷ nhiều đầu chỉ đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, giống như trước cửa có một tấm chắn trong suốt ngăn cản nó tiến vào.
Suy nghĩ của Hòe Dật là đúng.
Ngay sau đó, Giang Thành dẫn những người còn lại lên tầng 8, phòng bệnh 806.
Sau khi mở cửa sổ phòng bệnh, Giang Thành gõ nhẹ vào tường hai lần, rất nhanh, một sợi dây thừng làm rèm từ trên tầng lảo đảo rơi xuống.
Chủ nhiệm Tề nhìn thấy sợi dây đang định lao tới, nhưng lại bị Giang Thành đá xuống đất, ôm mông tỏ vẻ đau khổ.
"Anh trước đi." Giang Thành nhìn Hòe Dật nói.
Thời gian cấp bách, không có thời gian khách khí, Hòe Dật là người đầu tiên theo sợi dây leo lên.
Sau đó là Chủ nhiệm Tề càm ràm.
Ngay lúc Giang Thành chuẩn bị nhường Tào Dương leo lên trước thì giọng nói lạnh lùng của Lâm Uyển Nhi từ phía trên truyền đến: "Cậu lên trước."
Giang Thành nghe được giọng nói này, ánh mắt không tự chủ được liền thay đổi.
Tào Dương lúc này đã nắm được sợi dây, nhưng anh ta chỉ có thể mỉm cười buông ra, sau đó bất đắc dĩ đưa sợi dây cho Giang Thành.
"Người anh em Giang Thành." Một tay anh ta nắm lấy sợi dây, nhìn Giang Thành với ánh mắt kỳ quái nói: "Tào Dương, tôi... đối với anh không tồi đấy chứ."
Dường như lo lắng Giang Thành sẽ quên lòng tốt của mình, anh ta nhanh chóng nói: "Trịnh mù lần đó, không có tôi, thì anh đã chết ở đó rồi."
"Giữa tôi và cô Lâm có... có chút hiểu lầm thôi." Tào Dương mím môi, do dự nói: "Tôi biết anh và cô ấy có quan hệ không tầm thường, làm phiền anh lên trên giúp tôi nói đỡ vài câu, đừng. .. ... đừng bỏ tôi lại một mình."
"Tôi là có ân tình cứu mạng với anh đấy!" Anh ta nhấn mạnh.
Giang Thành nhìn anh ta, một lát sau mới gật đầu: "Cố gắng."
"Cảm ơn!" Chưa đầy 5 giây, cuối hành lang đã vang lên tiếng bước chân "cộp cộp" vô cùng nặng nề.
"Tiêu rồi!" Tào Dương vẻ mặt nghiêm nghị, bước nhanh tới, đóng cửa lại,"Con quỷ kia sợ là đã tìm đến đây rồi."
Anh ta đứng bên cửa sổ, chờ trái chờ phải, nhưng không có sợi dây nào thả xuống, tiếng bước chân càng ngày càng gần, anh ta cũng càng lo lắng.
Cuối cùng, một sợi dây cũng rơi xuống.
Như nắm được một cọng rơm cứu mạng, Tào Dương chộp lấy, liều mạng bò lên: "Cô Lâm, trước đây là Tào Dương tôi có lỗi với cô, cảm ơn cô người hiểu chuyện không chấp nhặt kẻ tiểu nhân, Tào Dương tôi ra ngoài nhất định sẽ trả ơn..."
Lời còn chưa dứt, Tào Dương đã trèo tới cửa sổ, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Uyển Nhi, cùng... chiếc kéo khổng lồ mà cô đang cầm trên tay.
"Xẹt!"
"Đừng mà, ahhh!!"
"Bụp!"
Cùng với một tiếng rống đau lòng, từ dưới tầng truyền đến tiếng hạ cánh nặng nề, ở tầng 9, Tào Dương hẳn là đã đi rồi.
Cho dù có thể sống sót, cũng không thể thoát khỏi quỷ nhiều đầu.
Giây tiếp theo, một bóng đen đi ngang qua cửa sổ tầng 8. Con quỷ nhiều đầu đâm xuyên qua cửa sổ tầng 8, nhảy xuống. Ngay sau đó, lại có một tiếng động lớn khác.
Dường như có âm thanh của thứ gì đó bị giẫm nát.
Lâm Uyển Nhi thu hồi ánh mắt, nhìn Hòe Dật cùng Chủ nhiệm Tề trong phòng, hai người đều quay mặt đi, không dám nhìn cô.
Khí tức của người phụ nữ này quá mạnh mẽ, bên cạnh cô ấy còn có Giang Thành.
Tào Dương có chết hay không cũng không liên quan gì đến anh ta, cho nên Hòe Dật đương nhiên không thể đứng ra bênh vực.
"Dụ Ngư chính là đã bị anh ta hại chết." Lâm Uyển Nhi lên tiếng: "Lúc tôi đến, Dụ Ngư đã chết rồi."
"Lúc đó con quỷ ở ngay gần, anh ta còn định đâm vào chân tôi, để tôi cũng bị con quỷ đó giết chết." Giọng điệu của Lâm Uyển Nhi không chút ảm Yyúc như thể eô chỉ đang nói ra su thât- "A4av mắn thav tôi đã chú ứ đến, nên chỉ làm tôi bị thương ở cánh tay thôi."
Lâm Uyển Nhi giơ cánh tay lên, vết thương do dụng cụ sắc nhọn để lại có thể nhìn thấy rõ ràng trên đó.
"Cậu ta đúng là đáng chết!" Chủ nhiệm Tề rất sáng suốt hét lên: "Còn định dám làm tổn thương một người đẹp như cô Lâm, có chết cũng chưa hết tội!"
Lâm Uyển Nhi quay đầu nhìn anh ta: "Câm miệng."
"Được!" Chủ nhiệm Tề ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không nói gì nữa.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Lâm Uyển Nhi tập trung vào bức tường, nơi có một chiếc đồng hồ treo tường kiểu dáng rất cổ kính.
Ngoài ra còn có một dấu vết rất rõ ràng được khắc trên mặt kính, dường như là một lời nhắc nhở.
Bây giờ là 1h40 sáng.
Bản khắc ở vị trí 44.
"1h44 sáng là có thể rời khỏi đây sao?" Hòe Dật dường như đã nhận ra điều gì đó, nhìn Lâm Uyển Nhi như muốn xác nhận: "Có phải không?"
Thời gian này chắc hẳn là thời gian phải được tiến hành nghỉ thức, nhưng lúc này chủ nhiệm Tề đã đang ở trong phòng an toàn nên nghỉ thức đương nhiên là thất bại.
Thế cục này... đã được giải.
Quả nhiên, khi kim giây chỉ vào số 12, mọi thứ đã thay đổi, thời gian và không gian mà họ đang ở bắt đầu trở nên méo mó, Giang Thành và những người khác cũng bị bóp méo theo.
Nhưng chỉ có Chủ nhiệm Tề là không thay đổi.
Khoảnh khắc những người Giang Thành biến mất, Chủ nhiệm Tề ngồi phịch xuống đất.
Lau mồ hôi trên trán, mặc dù không biết tại sao những người này lại biến mất, nhưng anh ta hiểu rằng cuối cùng mình cũng sống sót.
Hơn nữa, hầu hết những điều quỷ dị mà thế giới này mang đến, cũng đã tan biến hơn nửa.
"Phù-"
Ngay lúc anh ta đã nghỉ ngơi đủ, run rẩy đứng lên, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, giây tiếp theo, đột nhiên dừng lại.
Bên cửa, một khuôn mặt vụn nát thò ra, cười quỷ dị với anh ta.
"hanh khách khanh khách -"