Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 524 - Chương 524: Trang Web

Chương 524: Trang web Chương 524: Trang webChương 524: Trang web

Ánh sáng và bóng tối trước mặt bọn họ thay đổi, đôi chân của nhiều người đột nhiên trở nên vững chắc.

Khi mở mắt ra lần nữa, đã quay trở lại thang máy nơi rời đi.

Một tiếng "ding" vang lên, cửa thang máy đột nhiên mở ra, bên ngoài không còn là bệnh viện nữa mà là tầng 17 của tòa nhà nơi họ vừa ở.

Giang Thành nhớ, đi ra ngoài không xa, rẽ vào một góc, nơi đó là văn phòng của Nam Hoài Lễ.

Bọn họ... đã quay trở lại.

"Hai vị." Hòe Dật quay người, cười khổ: "Thật sự không ngờ chúng ta lại sống sót."

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Giang Thành dường như đột nhiên bị thứ gì đó thu hút, tập trung vào cánh tay của Lâm Uyển Nhi, nơi có hai vết thương giống như cái lỗ rõ ràng.

Khi Lâm Uyển Nhi cử động cánh tay của mình, máu thỉnh thoảng lại chảy ra.

Vết thương... không biến mất.

Hắn thò tay vào túi và lấy ra chiếc điện thoại di động, trong đó đầy những cuộc gọi nhỡ và nhiều thông báo tin nhắn.

Và thời gian hiển thị trên điện thoại là tròn ba ngày kể từ khi họ bước vào bệnh viện quỷ dị kia.

Không phải là tiến vào trong khi ngủ, vết thương trong cơn ác mộng cũng không lành, thời gian cũng chưa được thiết lập lại... Giang Thành hơi nheo mắt.

Quy luật của ác mộng đã thay đổi, trở nên khác với những gì bản thân từng trải qua trước đây, và nó ngày càng... gần hơn với hiện thực.

Lúc trước khi gặp phải chiếc xe taxi quỷ kia, Giang Thành nhận thấy dường như có một sức mạnh nào đó đang dần xói mòn ranh giới giữa ác mộng và hiện thực.

Sự xuất hiện của các bệnh viện quỷ hiện nay đã khẳng định quan điểm này.

Người đàn ông trung niên rõ ràng biết nhiều hơn Hòe Dật, nhưng việc moi tỉn tức từ ông ta cần phải trao đổi bình đẳng, còn đối với Hòe Dật, thì lại không có nhiều ràng buộc như vậy.

Dù sao thì cfñno là anh em môêt†t nhà mà. Sau khi tiễn Lâm Uyển Nhi đi, Giang Thành khoác tay lên vai Hòe Dật: "Người anh em Hòe Dật." Giang Thành cười nói: "Anh không ngại dẫn tôi đến nhà anh chơi chứ."

"Không... tất nhiên không ngại rồi."

Sau khi lên xe của Hòe Dật, hai người nhanh chóng đến trước một khu dân cư, nhà cửa và cơ sở vật chất trong khu này tương đối cũ, trông giống một khu tập thể lâu đời hơn.

"Anh sống ở đây ?" Mở cửa xe a, Giang Thành bước xuống xe hỏi.

Hòe Dật nhìn không giống một người thiếu tiền, chiếc xe đang đi cũng rất tốt, hắn còn tưởng xuống xe sẽ nhìn thấy một biệt thự hướng biển và các cô gái mặc bikini chứ.

Hòe Dật đỗ xe xong, lấy chìa khóa xuống xe: "Đây là nhà của bố mẹ tôi, sau này họ chuyển đỉi, chỉ còn lại một mình tôi sống ở đây."

Giang Thành bất mãn nhìn anh ta: "Căn biệt thự hướng biển mà anh nhắc tới, còn có các cô gái dễ thương các loại, đều là chém gió hả?"

"Làm sao có thể?" Hòe Dật mở to mắt: "Nhưng bình thường tôi không sống ở đó, tôi chỉ đến đó chơi đùa khi cơ thể không yếu thôi."

Sau đó, như nghĩ ra điều gì đó, anh ta lại hạ giọng nói: "Anh cũng biết rồi đấy, mấy người làm trong ngành chúng ta, rất dễ gây thù chuốc oán với người khác, vì vậy tốt nhất là nên khiêm nhường kín tiếng một chút."

"Ẩn trong thành phố, ai mà biết được tôi trốn ở đây chứ." Nói xong, Hòe Dật cười ha hả nói: "Mỗi lần trở về, tôi đều thay một bộ quần áo trên xe, sau đó mặc bộ trang phục này vào, đừng nói là người ngoài, có là bố mẹ trở về cũng không thể nhận ra tôi".

Giang Thành nhìn Hòe Dật đã thay trang phục, đeo kính râm, đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, hắn cảm thấy tên này ít nhiều có chút vấn đề.

Trong một khu dân cư lâu đời với dân số già đi nghiêm trọng như này, mà lái chiếc Mercedes-Benz Jeep màu đen, còn vẫn mặc một bộ trang phục kỳ quái như vậy...

Anh ta đến đây để trêu đùa sao?

Như vậy rồi mà còn chưa bị kẻ thù tìm đến cửa nhà, Giang Thành thật sự băn khoăn không biết tên này rút cuộc có kẻ thù nào không vậy.

Trong ác mộng trông thì cũng khá lanh lợi, làm sao mà rời khỏi ác mộng, đã bỏ quên mất trí thông mỉnh của mình trong ác mộng rồi?

Nhìn ánh mắt Giang Thành, Hòe Dật xấu hổ gãi đầu nói: "Thật ra cũng không đáng sợ như vậy, dù sao bên trên cũng có công đoàn phụ trách, phải những nhân tài chất lượng cao ăn sung mặc sưỡng điên điên khùng khùng Đỏ ... Thẫm ... đâu." Lúc này, Hòe Dật đột ngột dừng lại, rồi nghẹn họng nuốt lời lại.

"Đừng căng thẳng." Giang Thành thản nhiên nhún vai: "Anh muốn nói gì thì nói, Đỏ Thẫm chúng tôi cũng không phải là loại người không nói đạo lý."

"Là vậy sao." Hòe Dật cảm thấy chột dạ nói.

"Đúng vậy, đối với những người không hợp tác với chúng tôi, điều duy nhất chúng tôi có thể làm chỉ là trói lại và gửi về nhà." Giang Thành nhìn Hòe Dật bằng ánh mắt ân cần, nhẹ nhàng nói: "Chia riêng ra để gửi."

"Đầu tiên gửi tứ chỉ trước, sau đó đến thân người, đầu và mặt cũng tách biệt, nếu như anh biểu hiện tốt hơn một chút, chúng tôi sẽ gửi kèm một phần hướng dẫn kèm theo gói hàng." Giang Thành kiên nhẫn giới thiệu: "Sau khi gia đình các anh nhận được gói hàng, hãy làm theo hướng dẫn tập hợp tất cả lại với nhau, khi đó tiếng kèn vang lên, đám tang sẽ được bắt đầu."

Nghe vậy, hai chân Hòe Dật run lên, gần như ngồi phịch xuống đất: "Anh Giang nói gì vậy? Chúng ta không nói mấy chuyện này nữa, khá kích thích, mau... mau vào nhà tôi ngồi đi."

Nhà của Hòe Dật là ngôi nhà cuối cùng trong khu dân cư, vẫn còn một cánh cửa màu xanh đậm rất cũ, mấy cái nút bấm trên đó đã rơi ra, hiển nhiên đã hỏng từ lâu.

Khu dân cư cũ không có thang máy nên tổng cộng chỉ có 6 tầng.

Nhà Hòe Dật ở tầng 6, số 602.

Theo lời của anh ta, gia đình bên đối diện sớm đã chuyển đi nơi khác từ lâu.

Căn hộ của Hòe Dật không lớn, tổng thể không có cảm giác giống như ở nhà mà giống như một căn nhà cho thuê, bên trong đồ đạc chất đống khắp nơi, còn có rất nhiều chai bia.

Nhưng không thấy tàn thuốc và gạt tàn.

"Tôi không hút thuốc." Hòe Dật bảo Giang Thành đừng chê, muốn ngồi đâu thì ngồi, đồng thời giải thích: "Tôi chỉ thỉnh thoảng uống bia chứ không uống rượu, tửu lượng tôi không tốt."

Nhìn xung quanh, không tìm thấy bất cứ thứ gì có giá trị, cuộc sống của Hòe Dật vẫn rất đơn giản, ngoại trừ chiếc máy tính xách tay đặt trên bàn trong phòng ngủ.

Máy tính trâng trna đối can cấn và không †ina thích chú† nào với môi trường ở đây.

Hòe Dật chú ý tới Giang Thành đang xem máy tính, lập tức giải thích: "Chúng tôi bình thường là nhận đơn đặt hàng trên trang web của công đoàn."

"Công đoàn chỉ là một cách gọi khác, thực ra chính là một trang web nơi ai đó đăng một số vụ án đang chờ xử lý."

"Đương nhiên, đều là những chuyện có liên quan đến cái kia."

Giang Thành gật đầu, hắn đương nhiên biết Hòe Dật đang nói đến sự kiện linh dị.

"Bên trong có đủ loại người, bao gồm cả những người như chúng ta, cũng có những người bình thường có thủ đoạn, có lai lịch. Tóm lại là, nước rất sâu."

"Lời kêu gọi của mọi người là giải quyết những vụ án khó khăn, trang web chỉ là một nền tảng mà thôi." Hòe Dật hạ giọng: "Điều thực sự đáng sợ là thế lực đứng sau kiểm soát trang web, bên trong có bóng dáng của thứ kia."

"Quốc gia." Giang Thành liếc nhìn Hòe Dật nói.

Đây là chuyện rất hiển nhiên, không thể tạo ra một nơi như vậy mà không làm xáo trộn bộ máy nhà nước, nếu không có sự đồng ý của nó, đừng nói là một công đoàn, ngay cả 10 cái, cũng sẽ phải bị xóa sổ.

Suy cho cùng, môn đồ cũng là con người, đã là con người thì sẽ không có ai không sợ đạn xuyên giáp lõi thép 7. 62.

"Công việc lần này cũng là nhận được từ trang web?" Giang Thành nghiêng đầu hỏi.

"Phải."

Giang Thành suy nghĩ vài giây rồi nói: "Check thông tin về việc kinh doanh này ra đây, tôi muốn xem."

Ngay sau đó, một thông tin xuất hiện trên máy tính.

"Mật danh: Sự kiện mặt quỷ ở cao ốc Sáng Vinh."

"Cấp bậc sự kiện linh dị: cấp C."

"Mức độ đe dọa: %#"
Bình Luận (0)
Comment