Chương 526: Bị tấn công
Chương 526: Bị tấn côngChương 526: Bị tấn công
"Là thật đấy." Hòe Dật như cảm thấy người đàn ông trước mặt không phải đang giả vờ, vội vàng nói: "Chính mắt tôi đã nhìn thấy, sau khi chúng ta xuất hiện lại ở trong thang máy lần nữa, mảnh giấy đó đã được dán ở ngay phía sau thang máy, cô Lâm đã tiện tay lấy đi rồi."
Nghe vậy, Giang Thành lập tức thay đổi sắc mặt, khiến Hòe Dật sợ đến run người: "Sao lúc đó anh không nói gì?"
"Tôi... sao tôi dám." Hòe Dật oan ức nói: "Cô Lâm kia là đi cùng với đại ca Đỏ Thẫm anh đến, tôi còn tưởng cô ấy cũng là..."
Lời phía sau, anh ta không dám nói nữa.
Nhưng Giang Thành hiểu Hòe Dật muốn nói là, tưởng rằng cô Lâm và hắn cùng một nhóm, đều là thành viên của tổ chức Đỏ Thẫm.
Tuy nhiên, nhìn biểu hiện của Lâm Uyển Nhi trong phó bản lần này, quả thực không tầm thường, tuy nhiên chỉ có Giang Thành biết rõ, Lâm Uyển Nhi thuần túy chỉ là bản năng.
Bản thân cô đã là một người phụ nữ cực kỳ thông minh.
Giang Thành thậm chí còn hoài nghỉ, cho dù lần này hắn không đi cùng, Lâm Uyển Nhi vẫn có cơ hội sống sót.
Nhưng... tiện tay lấy đi một mảnh giấy đỏ lai lịch quỷ dị, Giang Thành thực sự không nghĩ ra lý do khiến Lâm Uyển Nhi lại làm như vậy.
Hắn nhìn sang Hòe Dật, trong ánh mắt mang theo ý dò xét.
Nói thật, Giang Thành không nghĩ Hòe Dật dám nói dối mình, lời nói dối này cấp thấp đến mức chỉ cần một cú điện thoại là có thể bị vạch trần.
Điều hắn cần suy nghĩ bây giờ chính là lý do Lâm Uyển Nhi làm như vậy.
Chẳng lẽ Lâm Uyển Nhi đã phát hiện ra điều gì đó?
Ví dụ như, chỗ đặc biệt của tờ giấy đỏ này?
Cho nên cô mới lén lấy tờ giấy đỏ đi, mang về nghiên cứu.
Nếu như đổi lại là người bình thường, Giang Thành có thể sẽ không tin, nhưng nếu Lâm Uyển Nhi phát hiện ra một ít manh mối gì đó, cũng không phải là không có khả năng.
Tất nhiên, ngoài điều đó ra, khả năng lớn nhất là Lâm Uyển Nhi đã nhận ra tờ giấy đỏ đó.
Chẳng lẽ... cô ấy đã từng tiếp xúc quá những thứ tương tự? Mạng lưới quan hệ của Lâm Uyển Nhi quá phức tạp, trong đó có rất nhiều đến Giang Thành cũng không biết rõ, nếu trong đó có một số người đã từng gặp ác mộng thì cũng có lý.
Nhưng hiện tại, Giang Thành quan tâm nhất đến sự an toàn của Lâm Uyển Nhi.
Giấy trắng cứu mạng và tờ báo manh mối đều có sự quỷ dị riêng của nó, tờ giấy đỏ này sẽ chỉ càng quỷ dị hơn, có trời mới biết nó sẽ gây ra rắc rối gì.
"Mảnh giấy đỏ này có tác dụng gì?" Giang Thành lập tức hỏi.
Nhìn thấy vẻ mặt Giang Thành thay đổi, Hòe Dật cũng căng thẳng theo: "Chắc chắn là có tác dụng gì đó, nhưng tôi không biết, tôi muốn nó để đổi lấy đồ."
"Đối tác giao dịch là ai?"
Hòe Dật nuốt nước miếng, chỉ vào máy tính: " Quản trị viên của ... Trang web này."
"Đổi cái gì?"
"Chưa chắc chắn, còn phải xem ý của bọn họ. Bọn họ sẽ định giá cho món đồ, sau đó mọi người sẽ thương lượng, một khi đạt được đồng thuận, là có thể giao dịch rồi."
"Bây giờ anh lập tức liên lạc với quản trị viên, bắt đầu đừng trực tiếp hỏi xem thứ này có tác dụng gì, hỏi bọn họ xem có thể đổi lấy cái gì trước đã, sau đó dựa vào giá trị của nó mà nghĩ cách hỏi mục đích của thứ này." Giang Thành để lại câu này xong liền đi ra khỏi cửa, thuận tiện còn lấy luôn chìa khóa xe của Hòe Dật.
Không tận mắt nhìn thấy Lâm Uyển Nhi vẫn ổn, hắn cứ cảm thấy không an tâm.
"Anh... Anh Giang." Hòe Dật lắp bắp nói: "Không phiền toái như vậy chứ, bên trong Đỏ Thẫm các anh chắc chắn cũng có người biết chuyện này, anh cứ hỏi thằng bọn họ chẳng phải tốt hơn nhiều sao."
"Tôi không thân thiết với bọn họ." Giang Thành trả lời.
"Không thân thiết?"
Giang Thành vừa đi tới cửa liền quay người lại, để lại cho Hòe Dật nét mặt nghiêng ảm đảm: "Nhiệm vụ của tôi ở trong Đỏ Thẫm là xử tử những kẻ phản bội, và đối phó với một số tên khó nhằn, thời gian cần đến tôi không nhiều, cho nên tôi rất ít khi ra ngoài."
"Bây giờ anh đã hiểu chưa?" phím liên lạc với quản trị viên: "Đại ca Đỏ Thẫm, anh cứ đi bận việc của mình trước đi, chuyện này giao cho tôi, tôi nhất định sẽ tìm hiểu rõ mọi chuyện cho anh, rồi khi nào anh muốn đến biệt thự nhìn ra biển để gặp các chị dâu, cứ gọi trước cho tôi, tôi sẽ lái xe đến đón anh."
Lái xe trở lại văn phòng, trên đường Giang Thành gọi 7,8 cuộc điện thoại, nhưng đầu dây bên kia hiển thị đã tắt máy.
Có lẽ bởi vì trong bệnh viện quỷ tiêu hao quá nhiều pin, điện thoại di động của Giang Thành cũng chỉ còn lại không đến 10% pin, còn chưa kịp sạc nữa.
Đỗ xe ngay trước cửa văn phòng, Giang Thành lao xuống xe, dùng tay đẩy cửa mở ra.
Có người đã quay lại rồi.
Không.
Chính là Lâm Uyển Nhi!
Ở đây chỉ có hắn và Lâm Uyển Nhi có chìa khóa.
Căn phòng yên tĩnh, xung quanh ngập tràn một bầu không khí quỷ dị, Giang Thành không chọn gọi tên Lâm Uyển Nhi vì điều đó là không cần thiết.
Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.
Trong không khí thoang thoảng một mùi hăng nồng, người bình thường có thể bỏ qua, nhưng hắn thì không.
Đây là... mùi máu.
Sau khi đơn giản lục soát ở tầng một, Giang Thành đi đến cầu thang dẫn lên tầng hai, ở góc cầu thang có dấu tay đẫm máu.
Các đốt ngón tay rõ ràng, các ngón tay thon thả.
Đồng tử của Giang Thành đột nhiên nhảy dựng lên.
Tiêu rồi...
Một linh cảm chẳng lành và một suy đoán táo bạo lập tức nảy sinh trong lòng.
Chẳng lẽ, thứ bên trong Hạng Nam, cũng chính là thứ quỷ sau cánh cửa, lại trốn thoát ra ngoài rồi?
Giấy đỏ là vật dẫn của thứ đó không?
Nếu như vậy, Lâm Uyển Nhi sẽ rơi vào tình thế rất xấu, dù sao môi trường ở đây cũng chẳng hơn gì bệnh viện quỷ, cũng không có nhiều nơi để quay đầu. Hắn lấy một con dao từ trong bếp ra, cầm trên tay rồi xoay người từng chút một đi lên tầng, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Khi lên đến tầng hai, cảnh tượng trước mắt khiến hắn cau mày.
Ghế sô pha rơi xuống đất, chậu hoa, bình sứ các loại đều bị hất đổ trên mặt đất, đồ đạc rách nát ở khắp nơi, trên mặt đất còn có vết máu loang lổ.
Dấu chân quanh co vặn vẹo, cuối cùng tiến vào phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ hé mở, dấu chân biến mất bên trong ô cửa.
Trên tay nắm cửa có vài dấu tay đẫm máu, dường như được để lại trong cơn hoảng loạn tột độ.
Điều đáng sợ hơn nữa là hắn nhận thấy dấu chân trên tầng hai... không hề do một người nào để lại.
Nói chính xác hơn thì đó là một người đi chân trần đang đuổi theo một người đàn đi giày.
Bởi vì một số dấu chân thể hiện rõ ràng các ngón chân, trong khi những dấu chân khác chỉ có đường viền mơ hồ của dấu giày.
Sự nghỉ ngờ khủng khiếp đã trở thành sự thật.
Giang Thành nhớ rõ ràng, trong bệnh viện quỷ, cái thứ quỷ trong người Hạng Nam là đi chân trần!
Nó thực sự... đã ra ngoài.
Thông qua mảnh giấy đỏ đó, đến được thế giới hiện thực!
Giang Thành hai tay run rẩy đẩy cửa phòng ngủ ra, cảnh tượng bên trong còn bi thảm hơn bên ngoài, tủ quần áo của hắn gần như bị một lực cực lớn xé nát.
Tấm nệm vốn đặt trên mặt đất cũng bị xé rách, lò xo bên trong lộ ra ngoài, hai mắt Giang Thành đỏ bừng, loạng choạng, suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất.
Trong góc, tựa lưng vào tường là một người phụ nữ.
Khuôn mặt của người phụ nữ đầy máu, tóc cũng dính máu, che kín toàn bộ khuôn mặt.
Làn da trắng như tuyết và dòng máu đỏ tươi tạo thành một tác động thị giác cực kỳ mạnh mẽ, nhưng vào lúc này, Giang Thành chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lễo.
Có thứ gì đó trong lòng, dường như đã biến mất vào thời khắc này.
Thay vào đó, là cái bóng để lại trên tường của hắn đang từ từ mở mắt. Giây tiếp theo, cái bóng sôi lên, như muốn thoát ra, từ từ nhô ra khỏi bức tường.