Chương 527: Cổ quái
Chương 527: Cổ quáiChương 527: Cổ quái
Đột nhiên, Giang Thành nhìn thấy cơ thể của Lâm Uyển Nhi khẽ run lên.
Không nhiều lắm, nhưng hắn quả thực đã nhìn thấy.
Hắn lập tức đến kiểm tra mạch của Lâm Uyển Nhi, phát hiện ra cô vẫn còn sống, nhưng điều khiến Giang Thành khó hiểu là thay vì yếu ớt thì mạch của cô lại rất mạnh.
Nhịp tim cũng nhanh hơn nhiều so với người bình thường.
Giang Thành thu tay lại, cau mày, hắn không nhìn thấy quỷ nhiều đầu trong nhà, cũng không có vẻ như quỷ nhiều đầu đã chạy trốn rồi, cho nên...
Hắn nhìn Lâm Uyển Nhi, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Ù ù...
Điện thoại reo, Giang Thành để ở chế độ rung trước khi vào cửa, trên màn hình hiển thị tên Hòe Dật.
"Anh Giang!" Hòe Dật vội vàng nói, như thể vừa gặp phải chuyện gì đó rất khó khăn: "Quản trị viên trả lời tôi rồi, nói là có người mua bằng lòng dùng hai mảnh giấy trắng để mua mảnh giấy đỏ trong tay cô Lâm, lại còn có thể cung cấp một tờ chỉ phiếu, số tiền sẽ do chúng ta điền vào."
Với tư cách là một người chơi kỳ cựu, hắn ý thức được rất rõ sự khó khăn để có được một tờ giấy cứu mạng.
Hai tờ giấy trắng đồng nghĩa với việc ít nhất đã có hai lần, trong điều kiện toàn bộ đồng đội của mình đã chết, một mình rời khỏi ác mộng.
Không có nhiều người có thể làm được điều này.
"Anh Giang!" Giọng nói của Hòe Dật đột nhiên cao lên: "Người mua lại tăng giá nữa rồi, bọn họ sẵn sàng dùng ba tờ giấy trắng để mua lại! Nếu như chúng ta đồng ý, ngày mai có thể thu xếp giao dịch."
Nghe vậy, sắc mặt Giang Thành càng trở nên xấu hơn, hiện tại không phải lúc mặc cả, giá trị của thứ này đã vượt quá dự kiến.
Cái gì càng có giá trị thì thường đi kèm với những rủi ro tương ứng với giá trị của nó.
"Đừng vội đồng ý bọn họ." Giọng nói của Giang Thành lạnh lùng: "Sau vài phút hãy trả lời bọn họ, nghĩ cách tìm hiểu mục đích của mảnh giấy đỏ này."
"Có tin tức thì lập tức báo cho tôi biết." xuống tầng, đặt lên ghế sô pha.
Sau đó hắn khóa cửa lại, lao vào phòng tắm, thấm vài chiếc khăn mặt vào nước, lau máu trên mặt Lâm Uyển Nhi, sau đó là tay và chân của cô.
Nhưng dần dần, Giang Thành cũng phát hiện có điều gì đó không ổn, theo logic mà nói, lượng máu nhiều như vậy, Lâm Uyển Nhi hẳn là bị thương rất nặng mới đúng.
Nhưng ngoại trừ một số vết trầy xước nhỏ, trên tay chân của Lâm Uyển Nhi không có vết thương nào nghiêm trọng.
Chẳng lẽ... Giang Thành cầm chiếc khăn tắm dính đầy máu đỏ, không tự chủ được liếc nhìn thân trên của Lâm Uyển Nhi.
Cô đang mặc một chiếc áo gió bên ngoài và một chiếc sườn xám vừa vặn bên trong, nhưng tất cả đã rách nát và dính đầy máu.
Hắn nhìn sắc mặt Lâm Uyển Nhi tái nhợt, không có phản ứng.
Hắn chậm rãi đưa tay ra, bắt đầu kiểm tra phần trên cơ thể của Lâm Uyển Nhi, động tác nhanh chóng và thận trọng.
Cuối cùng, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Uyển Nhi không có vết thương bên ngoài nghiêm trọng nào.
Hắn lau hết máu trên người Lâm Uyển Nhi, khi đang giặt khăn trong phòng tắm, điện thoại lại vang lên.
Giọng Hòe Dật truyền tới: "Anh Giang, bọn họ không chịu tiết lộ chuyện về mảnh giấy đỏ."
Điều này nằm trong dự đoán của Giang Thành.
Nhưng xét thấy đối phương nóng lòng muốn lấy được tờ giấy đỏ đến mức nào thì họ cũng không chịu từ bỏ thương vụ này nên rất có thể sẽ tiết lộ những thứ khác có liên quan đến mảnh giấy đỏ.
Quả nhiên.
"Anh Giang." Giọng điệu của Hòe Dật thay đổi: "Bọn họ còn nói chúng ta có giữ mảnh giấy đỏ cũng không có tác dụng gì, không những không có tác dụng gì mà còn đe dọa đến sự an toàn của chúng ta, bọn họ hy vọng chúng ta sẽ nghiêm túc cân nhắc."
"Tôi cảm thấy... Tôi cảm thấy bọn họ không giống như đang lừa gạt chúng ta." Hòe Dật có chút hoảng hốt: "Mà tôi cảm thấy giá cả cũng không thấp, ba tờ giấy trắng và một tấm chỉ phiếu điền thoải mái... tôi cảm thấy đã được rồi."
"Không giấu gì anh, cánh cửa trong cơ thể tôi đã có dấu hiệu sắp mất kiểm sát rồi. nếu không còn điấv trắng cho nó nuết ná eãẽ " Hòe Dật nói những lời cuối cùng gần như bằng giọng van xin, Giang Thành là Đỏ Thẫm, nhất định phải có biện pháp để hạn chế sự ăn mòn của cửa.
Nhưng anh ta thì không được, anh ta chỉ là một người bình thường tương đối xui xẻo mà thôi.
Anh ta cũng là tình cờ có được cánh cửa này và bị nguyền rủa kể từ đó.
"Tôi biết rồi." Giang Thành để lại vài lời rồi cúp điện thoại.
"Này, này, anh Giang..." Hòe Dật ở đầu bên kia điện thoại vô cùng lo lắng,"Ý anh là sao, thế rút cuộc là giao dịch hay là không?"
Nhưng Giang Thành không biểu thị lập trường, anh ta cũng không dám tự tiện đưa ra quyết định, dù sao cửa sẽ không khiến anh ta chết ngay, nhưng Giang Thành thì có thể.
Nhìn đối phương đưa ra giá cả, Hòe Dật hai mắt đỏ hoe, không nhắc đến tiền, nếu thật sự có được ba tờ giấy trắng kia, vậy thì bản thân lại có thể cầm cự thêm một thời gian rất dài nữa rồi.
Một làn sóng tức giận chạy xuyên khắp cơ thể: "Thật sự là ức hiếp người quá đáng mà! Không thể chịu đựng được nữa!" Hòe Dật đỏ mặt đập vỡ máy tính để bàn, sau đó cất máy tính gọn gàng rời khỏi nhà.
Ra ngoài đi taxi đến thẳng biệt thự bên bờ biển.
Anh ta muốn lén lút sau lưng Giang Thành, tâm sự một chuyện với các chị dâu, nghĩ tới đây, Hòe Dật nở một nụ cười thần bí, ném 100 tệ cho tài xế: "Lái xe nhanh lên!"
Về suy nghĩ của Hòe Dật, Giang Thành không đoán được cũng không quan tâm đến, hắn hiện tại toàn lực tập trung vào Lâm Uyển Nhi.
Trong đầu vang vọng mấy câu của đối tượng giao dịch: Giấy đỏ không có tác dụng gì với những người như bọn họ, không những không có tác dụng gì mà còn đe dọa đến sự an toàn của bọn họ.
Bây giờ có vẻ như những lời đó đã trở thành một lời tiên tri.
Đây chính là tình huống Lâm Uyển Nhi gặp phải, thứ trong cửa bằng cách nào đó đã trốn thoát và tấn công Lâm Uyển Nhi.
Nhưng có một điều Giang Thành không thể nghĩ ra, nếu Lâm Uyển Nhi không bị thương, vậy tất cả máu đều từ đâu tới?
Chẳng lẽ là của quỷ nhiều đầu?
Nó là vừa toàn thân chảy máu, vừa đuổi theo Lâm Uyển Nhi, hay là vì nguyên nhân nào đó bị thương nặng? Giang Thành không dám khẳng định, điều hắn muốn biết bây giờ chính là tung tích của con quỷ nhiều đầu này.
Hắn kiểm tra căn nhà cẩn thận nhưng không tìm thấy tờ giấy đỏ, hắn nghỉ ngờ rằng quỷ đã nhập vào cơ thể Lâm Uyển Nhi.
Nói chính xác hơn, Lâm Uyển Nhi đã trở thành người tiếp theo mang cánh cửa đó.
Sau khi mở vòi nước và rửa tay liên tục bằng nước để rửa sạch mùi máu tanh, Giang Thành đứng trước gương phòng tắm và suy nghĩ biện pháp đối phó.
Hắn không có nhiều lựa chọn, lựa chọn đầu tiên chính là đi tìm đám người Hạ Mạnh, bọn họ có liên hệ với Người Gác Đêm, nhất định biết rõ lai lịch của mảnh giấy đỏ này.
Cách thứ hai trực tiếp hơn, hẹn gặp đối tác giao dịch rồi khống chế, nếu họ sẵn sàng trả giá như vậy để có được nó thì chắc chắn họ phải biết bí mật đằng sau nó.
Cả hai phương án đều không an toàn, nhưng nếu Lâm Uyển Nhi vẫn hôn mê, hắn cũng không ngại mạo hiểm một chút.
Qua khóe mắt, hắn dường như nhìn thấy đôi mắt của Lâm Uyển Nhi đang chớp chớp qua hình ảnh phản chiếu trong gương.
Nhưng khi hắn nhìn, hai mắt của Lâm Uyển Nhi vẫn đang nhắm lại, yên lặng nằm ở trên sô pha, mọi thứ vẫn như cũ.
Giang Thành lắc đầu, sau đó cúi xuống dùng nước lạnh rửa mặt mấy lần, nước lạnh khiến hắn tỉnh táo hơn nhiều.
Nhưng khi hắn cúi xuống rửa, Giang Thành trong gương vẫn giữ nguyên tư thế đứng, nhìn qua gương về phía Lâm Uyển Nhi, trong mắt tràn đầy cổ quái.