Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 528 - Chương 528: Cẩn Thận

Chương 528: Cẩn thận Chương 528: Cẩn thậnChương 528: Cẩn thận

Thành phố Đại Kinh.

Vùng ngoại ô.

Tại một căn biệt thự nằm lẫn khuất sâu trong rừng rậm, cánh cổng chính của tòa nhà bề thế này đang từ từ mở ra. 10 giây sau, có một chiếc xe đang chạy tới từ vị trí cách nơi này không xa lắm. Nhân viên cảnh vệ mặc veston lập tức di dời chướng ngại vật được ngụy trang kín kẽ sang một bên.

Đó là một chiếc ô tô màu đen rất phổ thông, nhưng dựa theo tiếng động cơ vang rần đó lại chứng tỏ bản thân nó không hề phổ thông.

Chiếc xe này hoàn toàn không định giảm tốc độ, mãi đến khi tiến vào biệt thự mới gấp gáp thắng lại.

Trên xe chỉ có mỗi một người ngồi ngay vị trí cầm vô-lăng. Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt cương nghị bước xuống xe, thẳng thừng tiến về phía ngôi biệt thự.

Khi chưa đến cổng, chợt có một người trẻ tuổi đeo mắt kính gọng vàng, mặc veston màu trắng bước nhanh ra, tựa như đang chờ đợi vị khách này từ lâu.

"Người đó còn ở bên trong à?" Cung Triết sầm mặt, hỏi.

"Vẫn còn ở đó." Người quản giả trẻ tuổi đáp, sau đó mới hạ thấp giọng hỏi thêm: "Bọn họ cầm theo mệnh lệnh do Bộ phận Thi hành của Người Gác Đêm ký duyệt. Chúng tôi muốn ngăn cản, nhưng không thể ngăn được."

"Đây là địa bàn của nhà họ Hạ, còn chưa đến lượt bọn họ thể hiện đâu." Cung Triết đẩy cổng, nhanh chân bước vào.

"Tôi cũng nói như thế. Dù sao đi nữa, chúng ta đã rút khỏi Người Gác Đêm cách đây nhiều năm. Tuy nhiên, bọn họ bảo rằng, nếu nhà họ Hạ đã tham gia vào hội nghị tối cao của Bộ phận Thi hành thuộc Người Gác Đêm, còn bỏ phiếu, vậy chứng tỏ nhà họ Hạ vẫn thừa nhận tuyên ngôn của Người Gác Đêm năm xưa. Mà như thế, vậy phải tuân thủ nghiêm ngặt 12 điều thiết luật của tuyên ngôn.

Bộ phận Thi hành của Người Gác Đêm có quyền tiến hành điều tra bất cứ một gia tộc thành viên nào."

Thanh niên kia đẩy nhẹ gọng kính, bám theo sau Cung Triết.

Ngôi biệt thự này là một cứ điểm bí mật của nhà họ Hạ, dùng để giam giữ những kẻ rất quan trọng, hoặc những cá nhân có giá trị sử dụng cực ^Ao- Hay nói đúng hơn, là một căn ngục giam mà gió không thổi qua nổi.

Các bố trí cạm bẫy xung quanh nơi này đều lấy căn ngục giam này làm tâm điểm, mà các nhân viên cảnh vệ đều là tuyển từ các đội ngũ tinh nhuệ mà ra.

"Tôi đã xem qua mệnh lệnh mà bọn họ ký duyệt, nội dung chính là hoài nghi chúng ta đang giam cầm phần tử cực kỳ nguy hiểm, có rủi ro mất khống chế cao."

"Gần dây, số lượng các sự kiện linh dị tăng cao ở các nơi." Thanh niên đó nói: "Bọn họ lo là phạm nhân bên trong có chứa kẻ sắp sửa mất khống chế."

"Bọn họ yêu cầu chúng ta mở buồng giam ra, sau đó kiểm tra từng phạm nhân một." Nói xong, thanh niên kia cực kỳ thận trọng mà thì thầm với Cung Triết: "Kỳ lạ lắm! Trông bọn họ như rất quen thuộc với nơi này của chúng ta. Vừa vào cửa, bọn họ đã xông thẳng xuống mật thất ngầm dưới lòng đất, còn tìm ra được cơ quan mở khóa."

"Có gì kỳ quái đâu. Bọn họ nắm cả bản đồ biệt thự trong tay cơ mà. Không có nó, bọn họ sẽ không dám đến đây như vậy đâu." Cung Triết nhíu mày: "Mà trước khi đến đây, bọn họ còn tìm cớ để tôi rời khỏi nơi này ấy chứ."

Nghe thế, thanh niên sững sờ ngay: "Ý của ngài là, sự kiện linh dị tại Nghiệp Thành là do có người cố ý tạo ra?"

Cách đây một ngày, một trong những cứ điểm của nhà họ Hạ tại Nghiệp Thành bị tấn công - tất cả mọi người đều mất tích chỉ trong một đêm - sống không thấy người, chết chẳng thấy xác.

Đồng thời, thông tin về sự kiện này bị lan truyền ra xung quanh. Từ đó, người phụ trách việc tóm lượt tư liệu về sự kiện này xác định rằng, nơi đó có một cánh cửa bị mất khống chế.

[Mật danh: Sự kiện đầu người nhảy múa Nghiệp Thành.

Cấp bậc: B.

Mức độ đe dọa: * * *]

Do chuyện này dính dáng đến một phần bố cục của nhà họ Hạ tại Nghiệp Thành, sau khi phân tích và quyết định, cuối cùng vẫn phải mời Cung Triết đến đó để xử lý.

Nhưng khi Cung Triết vừa đến Nghiệp Thành và bắt tay giải quyết vụ việc, Ban điều tra của Bộ phận Thi hành lại đến đây ngay lập tức. Chẳng những thế, mà gián điệp của nhà họ Hạ ẩn nấp bên trong Người Gác Đêm cũng chẳng nghe thấy tin tức nào. Chuyện này... sao lại trùng hợp đến vậy?

Bước đến cầu thang, Cung Triết dừng bước, nhìn về phía thanh niên đi sau lưng: "Còn người kia sao rồi?"

Thanh niên quản gia sửng sốt một hồi, sau đó dường như chợt nhớ ra gì đó, thế là nhanh chóng đáp ngay: "Ngài yên tâm! Tôi đã dựa theo kế hoạch của ngài trước khi đi để sắp xếp cho anh ta ở torng một căn chòi gác rừng sâu trong dãy núi. Tại đó còn có nhân viên của chúng ta theo dõi 24/24."

"Ý của ngài là... Bọn họ đến đây vì anh ta ư?" Trong giọng nói của thanh niên quản gia chứa đầy cảm giác khó mà tin tưởng nỗi.

Người kia bị bắt đến đây vào 3 ngày trước. Trông dáng dấp của kẻ đó vừa mập vừa nghèo, mà khi kéo khăn trùm đầu của anh ta ra thì anh ta lập tức quỳ sụp xuống, còn khiến mấy nhân viên cảnh vệ giật thót cả mình, cứ ngỡ đâu đó là một chiêu thức phản công mới mẻ nào đó.

Kẻ đó cứ cúi đầu, không dám mở mắt, cứ mãi hô to 'đừng giết tôi, đừng giết tôi... tôi không trông thấy mặt mũi của các người đâu. Cha mẹ của tôi phải khổ cực lắm mới nuôi tôi lớn được chừng này... '

Nghe đến tên mập không sao cả, Cung Triết cũng cảm thấy thoải mái hơn. Ông ta đồng ý thu nhận và giúp đỡ tên mập, một mặt là do giao dịch với Giang Thành, còn mặt khác chính là xuất phát từ ý đồ riêng của ông.

"Thẩm vấn đến đâu rồi?" Cung Triết hỏi: "Có thuận lợi không?"

Thanh niên quản gia cười khổ một tiếng: "Không dám dối ngài, tôi làm trong nghề này cho đến nay, quả thật chưa từng thấy một ai cực kỳ phối hợp như anh ấy."

"Hả?" Cung Triết hơi bất ngờ.

"Tôi nói thật đấy. Với tất cả những gì mà bản thân biết về Giang Thành, anh ta khai hết tất cả. Ban đầu, chúng ta đưa cho anh ấy mấy tờ giấy, bảo anh ấy viết xuống những gì mà bản thân biết rõ. Cơ mà sau đó, anh ấy còn đòi thêm giấy, nói là nhiêu đây giấy thì không đủ cho anh ấy ghi. Anh ấy còn rất nhiều thông tin cần ghi chép ra."

"Đưa tôi xem những gì mà cậu ta viết." Cung Triết yêu cầu.

Thanh niên quản gia nhanh chóng gọi người cầm đến một chiếc máy tính bảng. Sau khi nhấn vài cái, màn hình hiện ra một loạt các dòng chữ viết tay xấu xí.

Cung Triết lướt tay trên màn hình một hồi, tùy tiện lật đến một trang ngẫu nhiên nào đó.

fCon naười của Giana Thành. nhải nói thế nào đây? Chính là rất mưu mô xảo quyệt! Nếu có ai chơi khăm hắn một lần, hắn mà không thể chơi khăm lại kẻ đó gấp 10 lần thì quả thật hắn sẽ mất ngủ cả đêm đấy. Hắn sẽ cứ thế mà lăn qua lăn lại, tìm cách chơi chết tên kia mới thôi. ]

"Anh ta còn một cái tật bủn xỉn khá đặc biệt, mà kiểu bị chứng rối loạn cưỡng chế đấy. Chắc mọi người hiểu ha?]

[Có một lần, tôi lau bàn, thế là anh ta bộc phát tính bủn xỉn ngay. Thứ tôi dùng là giấy, là thứ giấy mỏng tênh trong nhà vệ sinh đấy, có mắc tiền đâu mà! Trong nhà chứa nhiều giấy đến vậy, để lâu cũng mục nát, chẳng bằng lấy ra dùng. ]

[Nhưng anh ta cứ keo kiệt không cho tôi dùng. Hừ hừ... Tôi cũng chẳng phải loại người nóng tính, thế nên có thể chịu đựng được cái tật xấu này của anh ta. Do đó, tôi ném tờ giấy xuống, hỏi anh ấy rốt cuộc là muốn gì. ]

[Có lẽ anh ấy cũng hoảng hồn với anh vi của tôi. Chúng tôi ở chung với nhau lâu như vậy, anh ấy vẫn biết chút ít về tính tình của tôi. Sau khi sợ hãi một hồi, anh ấy bảo tôi dùng giẻ mà lau, đừng dùng giấy vệ sinh. Dùng giấy vệ sinh thì phí lắm. Nhưng lúc đó là là thời điểm mà tôi quạo lên. Anh ấy không cho tôi dùng, tôi càng muốn dùng. Tiếp đó, tôi cứ dùng, mà anh ta vẫn không cho tôi dùng... Ha ha ha... ]

Cung Triết lướt tới trước liên tục, mọi nội dung trong đây đều liên quan đến chuyện cãi nhau giữa tên mập và Giang Thành. Chỉ vì một cuộn giấy vệ sinh, bọn họ làm ầm ï đến tận 20 trang giấy.

"Đây chính là biết gì nói nấy của cậu đấy à..." Nhìn về phía tên thanh niên quản gia, Cung Triết nhíu mày thật sâu, khiến gân xanh gồ lên ở hai bên thái dương.

Đây rõ ràng là nói ba xàm ba láp!

"Đừng kích động, ngài Cung!" Dường như sớm lường trước tình huống này, thanh niên hướng dẫn Cung Triết lướt đến nội dung phía sau: "Phần nội dung này liên quan đến những gì mà Giang Thành và tên mập trải qua sau khi tiến vào ác mộng. Chúng tôi đã nghiên cứu qua rồi, có thể thấy là độ tin cậy rất cao. Anh ta không hề nói dối.
Bình Luận (0)
Comment