Chương 530: Chiếc đĩa vàng
Chương 530: Chiếc đĩa vàngChương 530: Chiếc đĩa vàng
Nghe vậy, ánh mắt của chàng trai trẻ đột ngộ thay đổi: "Ngài Cung! Không cần phải thế. Ngài cũng biết rõ tình trạng cơ thể của mình mà; ngộ nhỡ có sai lầm..."
Anh ta là người phụ trách trông coi cho tình trạng sức khỏe của Cung Triết. Với những ai càng có năng lực mạnh mẽ, vậy kẻ đó cũng đồng thời gặp phải ăn mòn ở mức độ càng nghiêm trọng hơn.
Nói trắng ra, chỉ cách khoảng một bước chân nữa thôi thì ông ta sẽ bị ăn mòn một cách triệt để.
Đối với ông ấy, dù lúc này có nuốt lấy những tờ giấy trắng đại biểu cho 'cửa' thì cũng vô ích mà thôi. Trừ khi, đó là loại khế ước máu đại biểu cho những cánh cửa đã bị ăn mòn triệt để.
Chỉ với mức độ nguyền rủa đó mới có thể lấy độc trị độc.
Mà những thứ như thế, chính là có thể may mắn gặp được, chứ không thể cưỡng cầu.
Ngoài ra, chuyện mà anh ta càng lo lắng hơn chính là sẽ có biến cố trong quá trình dò xét. Nếu tên mập chỉ là một người bình thường, thậm chí là những tên Môn đồ khác, vậy cũng chẳng phải lo lắng gì.
Bởi vì những cánh cửa khác sẽ không thể nào kích phát cộng hưởng với cánh cửa bên trong người của ngài Cung Triết cả.
Điều mà anh ta lo lắng chính là, lần này lại gặp gỡ một cánh cửa cùng loại với của ngài Cung.
Thứ đằng sau cánh cửa kia của ngài Cung Triết là một sự tồn tại vượt qua lẽ thường, áp đảo tất cả các yêu ma quỷ quá khác - đó là một dạng tồn tại đến từ một chiều không gian khác.
Bọn chúng tự xưng là Quỷ dị.
Nếu... Nếu trong quá trình dò xét mà gặp phải một cánh cửa như vậy, thì khả năng cao là sẽ dẫn đến một cuộc chiến sinh tử sẽ nổ ra. Suy cho cùng, giữa Quỷ dị và Quỷ dị không tồn tại quan niệm đồng loại - ai nấy đều coi nhau như thức ăn.
Tuyệt vọng... Nuốt chửng càng nhiều tuyệt vọng, chúng sẽ càng mạnh mẽ hơn.
Nhưng nghĩ tới đây, thanh niên kia vô thức lắc đầu. Anh ta thực sự bị thế cục bên ngoài gây choáng váng đầu óc. Làm gì có chuyện dễ dàng thu hoạch được loại cửa Quỷ dị như thế chứ? Không những thế, mà còn xuất hiên hên †rond người tên mân khuim nứm này à2 Chuyên nàv chẳng bao aiờ xảy ra cả.
Đến thời điểm này, đã không còn quá nhiều người có thể gánh chịu nỗi cửa Quỷ dị mà còn sống sót cả; đa phần đều bị thương nặng nề sau trận đại chiến cách đây 20 năm kia.
Cửa đá đóng lại; cánh tay của Cung Triết bỗng nhiên hóa đen một cách rất quái dị. Sau đó, ông ta chộp về phía trái tim của tên mập. ...
5 phút.
Thậm chí là chưa đến 5 phút.
Cửa đá mở ra từ bên trong.
Vừa nhìn thấy Cung Triết, thanh niên kia lập tức thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, mọi chuyện đều ổn, rốt cuộc cũng do bản thân anh ta lo lắng thái quá mà thôi.
"Nhớ trông chừng cậu ta." Cung Triết bình tĩnh nói trước khi rời khỏi căn nhà đá trong rừng.
Lúc này, có một ông lão mặc áo màu xám đang canh giữ căn phòng ở ngoài cùng chợt nhếch môi, sau đó bèn đưa tay lên gãi mái tóc rối bù của mình. Mà hòa với động tác này của ông ta là từng tiếng âm vang lách cách.
Dưới chiếc áo choàng rộng màu xám kia chính là một chiếc còng tay được nối liên với dây xích sắt và điểm cuối cùng của sợi dây xích ấy lại bị đóng cố định vào bức tường đá phía sau lưng ông ta.
Không như bộ trang phục cũ kỹ của ông lão, chiếc còng tay này rất sạch sẽ, thậm chí có thể phản chiếu ra bóng người.
Dù bị còng tay như thế, ông lão vẫn cười toe toét; khuôn mặt của ông đầy các vết sẹo đẫm máu và đôi mắt gần như muốn lồi ra khỏi hốc mặt vậy.
Nói đây là một người, nhưng trên thực tế lại giống quỷ hơn.
Một con ác quỷ.
"Ngài Cung." Đứng trước văn phòng của Cung Triết, thanh niên trẻ tuổi hỏi: "Theo ý ngài, khi nào chúng ta nên kiểm tra lại ngôi biệt thự này một cách kỹ lưỡng vậy?"
Vây hãm không phải là mục đích, đó chỉ là một phương pháp. Cuối cùng, mục tiêu vẫn là bắt lấy hai kẻ khốn nạn kia.
"Về chuyện này, cậu toàn quyền phụ trách đi, đừng để ảnh hưởng quá lớn là được." Nói xong, cửa văn phòng đóng lại.
Tiếp đó, thanh niên quản gia lập tức rời đi.
Nhưng thanh niên trẻ tuổi này không bao giờ ngờ rằng, từ sau khi bước chân nào nữa, chỉ là đứng nép người đằng sau cánh cửa mà thôi.
Không phải ông muốn đứng tại đó, mà do cơ thể của ông không cho phép.
Trên trán nổi đầy gân xanh, hai mắt đỏ ngầu, máu chảy ra từ mũi và khóe miệng, ông thở đứt quãng một cách rất nặng nề, trông như nhân tính đang trôi qua và dần biến thành một con thú dữ.
Lòng bàn tay của ông cứ nắm chặt rồi buông ra một cách mất kiểm soát; máu trong người chảy xuống tựa như axit ăn mòn cực mạnh, đốt cháy sàn nhà thành từng lỗ một.
Cửa!
Trong cơ thể tên béo đó quả thực có một cánh cửa!
Mà sau khi nhận ra chuyện này, mọi thứ đã trễ! Đó là một dạng hương vị đồng loại với cánh cửa bên trong người của Cung Triết, giống như hơi thở huyết thống vậy.
Nếu không nhờ ông ta dùng hết mọi sức mạnh để thoát ra kịp...
Máu huyết trong người ông dường như đang bốc cháy lên; cơ thể ông cứ như đang bị cánh cửa căng cứng trong người kia cắt chém ra từng đoạn... Mặc dù ông cũng hiểu, đây chỉ là trong cảm giác mà thôi.
Nhưng lần tiếp xúc ngày hôm nay đã gia tăng mức ăn mòn trong người ông ta một cách rất nghiêm trọng.
Thậm chí, nếu ban nãy mà phản ứng chậm đi một chút, ông ấy rất có thể sẽ bị cánh cửa bên trong người ăn mòn toàn phần. Mà hậu quả khi ông bị ăn mòn hoàn toàn... chắc chắn chính là một tràng thảm kịch cực kỳ tàn khốc.
Cung Triết di chuyển rất chật vật, từng bước một, tiến về phía bàn làm việc của mình.
Mở ngăn kéo phía dưới cùng ra, nơi đó còn có một ngăn bí mật được thiết kế theo kiểu mở khóa bằng vân tay. Sau khi mở khóa thành công, chợt có một dạng âm thanh máy móc vang lên. Một lúc sau, một chiếc đồng hồ vàng xuất hiện trước mặt ông.
Không! Đó không phải là một chiếc đồng hồ, vì không có bất cứ một chiếc đồng hồ nào sở hữu khung giờ thứ 13 cả.
Sau vạch kẽ thứ 12, thế mà còn có thêm một vạch kẽ khác.
Từng dấu ngấn được điểm xuyết bởi các dạng hoa văn có chất liệu giống nhau; 13 kiểu hoa văn khác nhau - trông cứ như một chiếc huy hiệu, vừa cổ quái, lại rất thần bí và lộng lẫy. hồ.
Cung Triết đưa tay, ấn vào một vị trí nào đó trên mặt đồng hồ vàng. Sau đó, tại vị trí dấu ngấn của khung 10 giờ có gì đó lồi lên, hóa ra bên trong còn có một hốc ngầm nhỏ hơn.
Với đôi tay run rẩy, ông lấy ra thứ duy nhất từ bên trong ngăn chứa bí mật kia. Đó là một vài bức ảnh cỡ 10 centimets, trông không được rõ ràng cho lắm, tất cả đều là góc chụp sát mặt.
Không có bố cục đặc biệt hay chính sửa make-up nào trong bức ảnh cả; rõ ràng, điều duy nhất mà vị nhiếp ảnh gia kia mong muốn chính là tính chân thực.
Bởi vì những người trong ảnh đều đã chết cả rồi, mà còn chết trong một tư thế rất bi thảm.
Những kẻ tử vong được chụp bên trong mấy bức ảnh này đều là Số 10 của Đỏ Thẫm, từng bị đích thân ông hoặc Người Gác Đêm giết chết.
Có tổng cộng 13 thành viên chính thức trong Đỏ Thẫm. Bọn họ đã thành công săn giết được một vài người trong số đó, nhưng chỉ có mỗi Số 10 là... đến giờ vẫn bao trùm lấy một tầng nghỉ ngờ.
Bởi vì, bọn họ đã thành công vây giết Số 10 rất nhiều lần. Tổng cộng trước sau, mọi người đã giết chết không dưới bảy hoặc tám tên Số 10.
Nhưng cứ mỗi một lần như vậy, gián điệp mà bọn họ cài vào bên trong Đỏ Thẫm đều khẳng định rằng: Số 10 vẫn còn sống!
Tại sao lại như vậy?
Đỏ Thẫm vẫn thế, duy chỉ mỗi Số 10 là thay người liên tục ư?
Không! Ông hiểu rõ Đỏ Thẫm. Bọn chúng sẽ không làm những điều vô nghĩa như vậy, dù bên ngoài bảo rằng chúng là những tên điên đã mất đi lý trí và cảm xúc.
Nhưng hôm nay, cuối cùng ông đã biết rõ một việc. Hóa ra, về cơ bản là Số 10 cũng không ở lại bên trong Đỏ Thẫm. Thay vào đó, kẻ ấy đã lặng lẽ rời đi.
Ngay khoảnh khắc hai cánh cửa chạm nhau, Cung Triết đã nhận ra cánh cửa này. Nó giống hệt với cánh cửa của 20 năm trước...
Sau khi loay hoay cởi cúc áo, Cung Triết lấy từ trong túi áo khoác ra một bức ảnh của tên mập trong phòng tra khảo, sau đó nhét vào ngăn chứa bí mật.
Sau một tiếng lách cách, ngấn khung giờ số 10 quay về lại với vị trí ban đầu. Mặt đĩa đồng hồ vàng lại hạ xuống, thu mình vào hộp chứa bí mật,