Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 531 - Chương 531: Lôi Lão Hổ

Chương 531: Lôi Lão Hổ Chương 531: Lôi Lão HổChương 531: Lôi Lão Hổ

Thấy Lâm Uyển Nhi chậm rãi mở mắt ra, Giang Thành rốt cuộc cũng yên tâm sau cả một thời gian dài thấp thỏm: "Chị tỉnh rồi à? Cảm giác thế nào?"

Ánh mắt của Lâm Uyển Nhi vừa mê mang, vừa xa lạ, như thể đang cố nhận thức lại thế giới này.

"Chóng mặt." Một lúc sau, Lâm Uyển Nhi mới thốt ra hai chữ.

May mắn thay, chưa bị ảnh hưởng đến thần kinh.

Trái ngược với dự đoán, Giang Thành không hề trông thấy vẻ sợ hãi trên mặt Lâm Uyển Nhi. Một lát sau, hắn ngập ngừng hỏi: "Chị còn nhớ rõ chuyện xảy ra ngày hôm qua không?"

"Có vẻ như..." Lâm Uyển Nhi ngồi dậy, xoa nhẹ vào thái dương: "Hình như có người đang truy đuổi tôi. Tôi không biết, cảm giác đầu óc rất hỗn loạn."

Dường như ký ức của cô bị hạn chế ở một phương diện nào đó; khi nhớ lại chuyện trước đây, Lâm Uyển Nhi trông có vẻ như rất đau đớn.

"Vậy chị đừng suy nghĩ nữa, cứ nghỉ ngơi trước đã." Giang Thành an ủi.

Hắn cũng nhận ra hiện tượng kỳ lạ xảy ra đối với Lâm Uyển Nhi; đoạn trí nhớ kia của cô rõ ràng có vấn đề gì đó, giống như bị cưỡng ép ẩn giấu đi vậy.

Rõ ràng, là do sự ảnh hưởng của con quỷ kia.

Hắn lo rằng, nếu ép buộc Lâm Uyển Nhi khai mở phần trí nhớ kia, vậy sẽ dẫn đến một loại hậu quả vô cùng khủng khiếp.

Thậm chí, con quỷ kia sẽ nổi điên một lần nữa.

Chỉ cần xác định cô không sao, hắn sẽ có thời gian để từ từ giải quyết vấn đề bên trong cơ thể Lâm Uyển Nhi.

Trong lúc nói chuyện, Lâm Uyển Nhi cúi đầu xuống, để rồi có cảm giác khá kỳ quái khi chú ý đến bộ quần áo mà mình đang mặc trên người.

Để ý thấy biểu cảm này của cô, Giang Thành bình tĩnh nói: "Đêm qua, chị uống nhiều nên ngất đi. Tôi tiện thể giúp chị thay quần áo."

"Ôi nguy rồi!" Lâm Uyển Nhi đứng dậy, sau đó bèn đi tìm điện thoại di động của mình: "Chuyện của Nam Hoài Lễ sao rồi?" Giang Thành lên lầu tìm lấy điện thoại di động của Lâm Uyển Nhi rồi đưa cho cô: "Có manh mối rồi... Tuy nhiên, Nam Hoài Lễ đã tử vong." Nghe thế, Lâm Uyển Nhi cũng chỉ hơi chú ý thoáng qua mà thôi, không hề bộ lộ bất kỳ một cảm xúc dư thừa nào; kết quả này cũng là đã nằm trong dự tính của cô.

Rốt cuộc ông ta đã mất tích lâu đến vậy, chuyện đã vô cùng quỷ dị rồi, mà thân nhân cũng không nhận được cuộc gọi tống tiền. Do đó, hy vọng sống sót của ông ta cực kỳ thấp.

Dường như Lâm Uyển Nhi muốn đứng dậy, nhưng cơ thể cô vẫn còn rất yếu. Giang Thành bèn gọi một chiếc taxi, đưa cô đi đến một câu lạc bộ tư nhân quen thuộc.

Người phụ trách ở đây rất quen mặt Lâm Uyển Nhi; thế là Giang Thành bèn sắp xếp cho cô ta tạm thời ở lại đó.

Xét tình hình hiện tại, thứ bên trong cơ thể Lâm Uyển Nhi sẽ không xuất hiện để gây rắc rối trong một thời gian ngắn. Điều khiến hắn lo lắng hơn chính là tình trạng cơ thể hiện tại của Lâm Uyển Nhi

Hắn không yên tâm để một mình Lâm Uyển Nhi ở lại văn phòng làm việc.

Tiếp đó, hắn bèn gọi taxi đi đến nhà Nam Hoài Lễ.

Trên đường, điện thoại lại đổ chuông. Không thèm nhìn xem là ai gọi, Giang Thành nhận cuộc gọi ngay. Ở đầu dây bên kia là giọng nói lo lắng của một người đàn ông: "Nhóc Giang, chú mày đi đâu mấy ngày nay vậy? Anh gọi cho mày mười mấy cuộc, mà chú mày chẳng thèm bắt máy, khiến anh mày lo sốt vó cả lên!"

Giang Thành lập tức nhận ra ngay, đây là giọng nói của ông chủ quán bar.

Là quán bar mà hắn thường đến công tác trong căn phòng VIP kia.

"Nói nhanh đi." Giọng điệu Giang Thành khá gay gắt: "Bây giờ tôi đang rất bận."

"Được rồi được rồi." Ông chủ kia cũng không ngờ Giang Thành lại đang cộc cằn đến vậy: "Là cô bé mà cậu mang đến đây đấy! Cậu còn nhớ không?"

Số lượng các cô nàng mà Giang Thành dẫn đến đó dù chưa đến 100 cô, thì cũng phải nhiều hơn 50 cô, làm sao có thể nhớ hết được? Mà vấn đề này lại liên quan đến phương diện làm ăn, nhưng lúc này hắn lại không có tâm trạng bàn chuyện làm ăn.

Như biết được Giang Thành đang mất kiên nhẫn dần, ông chủ quán bar lập tức nói ngay: "Là cô gái mà cậu gấp hoa hồng bằng tiền giấy cho đó. Chính là cô bé đó". Chính là hoa hồng gấp giấy Kawasaki...

Mặc dù Giang Thành từng dẫn theo rất nhiều cô gái, nhưng hắn chỉ đích thân gấp giấy xếp hình hoa hồng đúng một lần duy nhất.

Không phải vì lý do gì đặc biệt, chỉ là Giang Thành cảm thấy cô gái này quá tù túng, giống như một quả trứng đã hoàn toàn tự chôn lấp chính mình.

Nam Cẩn.

Giang Thành lập tức nhận ra người mà ông chủ quán bar đang nhắc đến chính là Nam Cẩn.

Con gái của Nam Hoài Lễ.

"Cô ấy bị sao vậy?" Giang Thành hỏi.

"Hai zaaa, đừng nhắc nữa! Tất cả là do cậu mà cậu còn không biết à?" Ông chủ tiếc rẻ bảo: "Nhóc Giang à, không phải anh đây muốn bắt bẽ cậu, nhưng cậu hay lắm đấy! Mặc dù chỗ của anh không có kinh doanh phòng riêng, nhưng cậu cũng đừng... đừng có sờ mó người ta trên sofa xong thì quệch mông bỏ đi cho xong chuyện như vậy!

Giờ thì hay rồi. Con bé đó không gặp được cậu, thế là khóc sướt mướt chạy đến quán bar của anh đây ăn vạ. Cậu nói xem, làm sao tôi tiếp tục làm ăn được đây?" Ông chủ quán bar phàn nàn.

Nếu như đó chỉ là một cô gái bình thường, gã có thể tìm cách đuổi cô ấy đi. Dù sao đi nữa, cái tên Lôi Lão Hổ của gã cũng không phải là hàng dỏm. Không những thế, nói trắng ra thì đây là chuyện cá nhân giữa Giang Thành và cô gái kia, chẳng liên quan gì đến gã cả. Cái quán mà gã đang vận hành là quán bar, chứ không phải là nhà nghĩ hay khách sạn qua đêm.

Cơ mà, cô gái này hiển nhiên có thân thế không hề tầm thường. Tổng cộng, đã có 3 chiếc xe đến quán, mà tất cả đều là siêu xe. Đồng thời, đi theo cô ta là 7 - 8 tên cận vệ đeo kính râm.

Nhìn thấy đội hình này, Lôi Lão Hổ lập tức nhún nhường ngay. Gã biết, mình không nên trêu vào cô gái này, có vẻ như thế lực đằng sau con bé rất đáng gờm.

Mà nói thật, thoạt trông thì cô bé ấy khá xinh xắn. Lôi Lão Hổ cũng có chút thương cảm, vừa há mồm là mắng cả tổ tông ba đời nhà Giang Thành, muốn trút giận dùm cô gái ấy.

Ai ngờ đâu, sau khi vừa nghe gã chửi xong, cô gái chuyển từ buồn bã sang tức giận, thế là giơ tay tát cho Lôi Lão Hổ một cái, khiến gã choáng váng cả người.

Mình mắng cái thằng khến nan kia là eai à2 Để rồi tự rước lấy họa!

Cuối cùng, Lôi Lão Hổ đành phải thừa nhận rằng, thằng nhóc Giang Thành này thật sự rất rất rất có tài. Đây đâu có phải là gạ khách đến uống rượu để bản thân được chia hoa hồng - mà đây là tẩy con mẹ nó não rồi!

Hãy nhìn xem, hắn đã tẩy não một cô bé xinh xắn thành bộ dáng gì?

Chếnh choáng say với men rượu, gã vô thức liên tưởng đến hoàn cảnh hiện tại của mình. Nếu bản thân gã chỉ giỏi bằng một nửa của người khác, gã đã không phải nhịn nhục khi sống tại đây, cùng gia đình nhà vợ như thế này.

"Được rồi, tôi hiểu rồi." Giang Thành nói: "Anh không cần lo lắng về chuyện này nữa; giờ tôi đến thẳng nhà cô ấy ngay."

"Chính xác rồi đấy, người anh em. Ai làm nấy chịu mới đúng chứ! Mà anh lại thay chú mày chịu hết một phần rồi. Anh mày nhìn người chuẩn phết đấy! Con bé kia khá tốt, cũng có vẻ như rất chân thành với chú mày Nghe đồn cô ta là sinh viên đại học, từ gương mặt đến dáng người đều thuộc tầm hot girl. Sau này chỉ cần đi bệnh viện nhờ tư vấn vài lần, chắc chắn sẽ sinh cho chú máy một thằng cu mập mạp! Đến lúc đó, có phải anh Lôi của chú mày chính là bà mai rồi, đúng không..." Trong lúc Lôi Lão Hổ còn đang nhiệt tình đưa đẩy, Giang Thành đã cúp máy ngang.

"Bác tài." Giang Thành đưa ra 50 tệ, nói: "Nhờ anh lái nhanh xíu. Tôi đang vội.

"Có vội thì cũng không thể đến đó với tay không như thế được." Bác tài liếc nhìn Giang Thành, cất lời với chất giọng đầy trầm bổng du dương: "Chàng trai trẻ à! Trong chuyến ra mắt lần đầu tiên, cần phải chuẩn bị ít quà biếu... Đừng có đến tay không..."

Ngay lập tức, bác tài xế chợt trông thấy Giang Thành vươn tay ra, lấy ngược trở lại tờ 50 tệ vừa rồi, cuối cùng là nhét vào lại túi áo của hắn.
Bình Luận (0)
Comment