Chương 532: Chết lặng
Chương 532: Chết lặngChương 532: Chết lặng
Dựa theo trí nhớ mà đi đến nhà của Nam Hoài Lễ, xuyên qua khe cửa mà nhìn vào Giang Thành có thể nhìn thấy bên trong có khá nhiều người. Theo cách ăn mặc, có lẽ là bạn bè của nhà họ Nam đến đây an ủi.
Mẹ của Nam Cẩn ngồi trên sô-pha, trông dáng dấp cứ như đã mất đi mọi sức lực; đôi mắt của bà đã không còn tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ như trước đây nữa
Giang Thành nhìn quanh, chẳng thấy Nam Cẩn đâu.
Cô hẳn là đang ở trong phòng riêng của mình, trên tầng 2 căn biệt thự.
Tìm một nơi hẻo lánh, Giang Thành nhanh nhẹn trèo lên tầng 2, tiếp cận cửa sổ phòng ngủ của Nam Cẩn. Xuyên qua lớp cửa kính, hắn vừa vặn có thể trông thấy cô ấy đang ngồi đờ người trên giường.
Suy nghĩ một lát, Giang Thành gõ nhẹ vào cửa sổ thủy tinh.
Nam Cẩn ngẩng đầu lên. Ngay khoảnh khắc trông thấy Giang Thành, ánh mắt của cô sững sờ chốc lát, rồi tựa như có thứ gì đó chợt lóe lên.
"Nam Cẩn." Mở ra song cửa, Giang Thành leo vào trong rồi nói: "Thật lòng xin lỗi em vì đã phải dùng đến cách này để gặp em."
Hắn chỉ xuống dưới chân, giải thích: "Bên dưới có quá nhiều người. Anh mà tùy tiện xuất hiện e là không thích hợp cho lắm. Do đó..."
Nhưng chuyện khiến Giang Thành khá bất ngờ là khi mình còn chưa nói xong, Nam Cẩn lại đột ngột tiến đến ôm chẩầm lấy hắn, khóc lóc bảo: "Xin lỗi anh! Em không nên để anh đi điều tra chuyện đó. Chắc chắn là cha em đã gặp tai nạn rồi. Em còn tưởng anh cũng gặp phải nguy hiểm luôn, chẳng bao giờ quay về được nữa."
Trên thực tế, sau khi nhận được cuộc điện thoại của ông chủ quán bar kia thì Giang Thành đã hiểu đại khái mọi chuyện,
Ắt hẳn Nam Cẩn đã đến phòng làm việc tìm mình, nhưng khi đó cả hắn và Lâm Uyển Nhi đều bị vướng vào tòa bệnh viện ma quỷ kia. Vì lẽ đó, rốt cuộc Nam Cẩn mới chạy sang quán bar.
Chỉ là không ngờ ông chủ quán bar thấy thế đã tự miễn cưỡng tưởng tượng ra một câu chuyện tình yêu đầy máu chó.
Suýt nữa còn gây ra hiểu lầm đối với Nam Cẩn.
"Chẳng phải anh đã an toàn rồi à?" Giang Thành hạ giọng an ủi: "Nếu mà em ôm mạnh xíu nữa, anh mới đúng là gặp tai nạn đó." Đây là hắn nói thật. Hắn không ngờ trông Nam Cẩn điềm đạm như thế, nhưng thể lực lại rất mạnh.
Sự kiện lần này không hề giống với những chuyến hành trình khi trước. Sau khi rời khỏi tòa bệnh viện quỷ ám kia, dù là thể lực hay tỉnh thần, thậm chí là vết thương trên cơ thể, đều không hề hồi phục.
Hiện tại, cơ thể của hắn cực kỳ yếu ớt.
Tiến đến một chiếc ghê sô-pha nằm chếch ở hướng đối diện, Giang Thành ngồi xuống. Sau khi im lặng một hồi, rốt cuộc hắn vẫn mở lời: "Anh xin lỗi! Anh không thể đưa cha của em về."
Điều khiến Giang Thành khá bất ngờ là sau khi nghe vậy, Nam Cẩn chỉ im lặng vài giây rồi thấp giọng bảo: "Em biết."
Phản ứng của cô khiến Giang Thành cảm giác rất khó chịu. Hắn muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí chết tiệt này, giúp cô nàng nuôi nấng lấy một ít hy vọng.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, hắn nhận ra điều duy nhất có thể an ủi được một người chính là những câu dối trá.
Trong khi đó, hắn lại không muốn lừa dối người con gái này. Khi bạn trao cho người khác một niềm hy vọng, để rồi biết được niềm vọng ấy bị tan vỡ, thì dù là hắn cũng không thể chịu đựng được sự nghiệt ngã của hiện tượng thay đổi này.
Nhưng nhìn vào đôi mắt đã mất đi thần thái của cô ta, Giang Thành vẫn quyết định mở miệng. Hắn muốn thử một chút. Có lẽ... hắn sẽ thay đổi được gì đó.
"Anh đã gặp được chú Nam Hoài Lễ." Giang Thành chậm rãi ngồi thằng lưng lên. Bằng vào thân thể cao lớn và ánh nhìn từ trên cao xuống, phối hợp với nét biểu cảm trên gương mặt, trông hắn thực sự rất đáng tin cậy: "Ông ấy bị vây khốn ở một địa phương rất kỳ quái. Anh cũng đã lạc bước vào nơi đó. Ngoại trừ anh ra, còn vài người khác nữa."
"Nơi đó rất nguy hiểm, là một sự nguy hiểm mà em không bao giờ tưởng tượng ra được. Đã có rất nhiều người phải tử vong tại nơi đó." Giang Thành nhìn Nam Cẩn, nói tiếp: "Cha của em... Ông ấy rất dũng cảm, đã cứu rất nhiều người. Nhưng cuối cùng, ông ta cũng không thể trụ vững được. Khi ấy, tình hình rất nguy cấp, anh cũng không thể nào cứu được ông ta."
Giang Thành hít sâu một hơi, nhìn về phía Nam Cẩn: "Chú Nam Hoài Lễ rất thương em. Ông ấy không muốn vì bản thân phải ra đi mà em đau khổ. Ông ấy muốn em vững lòng mà sống tiếp."
"Em cứ yên tâm. Lúc ra đi, chú Nam Hoài Lễ không hề gặp phải đau không rõ vì sao mình lại đột nhiên mở miệng.
"Cảm ơn anh." Nam Cẩn nhìn Giang Thành, bảo: "Trên thực tế, em cũng biết là cha mình đã ra đi rồi. Nhưng anh Giang đã có thể bình yên quay về, thực sự là quá tốt."
Đã thành công trong mục đích an ủi, ở lại đây tiếp nữa cũng không có ý nghĩa gì, hắn còn rất nhiều chuyện cần xử lý, bao gồm cả thứ gì đó trong cơ thể của Lâm Uyển Nhi, trang web công hội nào đó của Hòe Dật, còn cả tên mập mà hắn đang ký gửi ở chỗ của ông chú kia...
Hắn đã nói rất rõ với người đàn ông trung niên kia. Dù đào ra được bất luận một manh mối nào từ tên mập, thì hắn vẫn là người đưa ra quyết định xử lý cuối cùng.
Mà chuyện này, tuyệt đối không được để Hạ Manh biết,
Bằng không, dựa vào 'tình cảm' giữa hắn và Hạ Manh, dù cô ấy có nể mặt hắn đi nữa thì tên mập cũng khó tránh khỏi họa sát thân.
Sau khi tạm biệt Nam Cẩn, Giang Thành vẫn chọn cách rời đi từ cửa sổ. Người ở tầng dưới quá hỗn tạp, nếu hắn xuất hiện sẽ khiến mẹ của Nam Cẩn vỡ òa lên.
Mà hắn cũng không có quá nhiều thời gian, không cần phải giải thích với bà ta quá nhiều.
Chuyện liên quan đến Ác mộng, càng ít người biết càng tốt. Việc người bình thường bị cuốn vào và tử vong trong sự kiện linh dị chiếm xác suất rất nhỏ.
Nhưng nếu vì thế mà tạo ra khủng hoảng xã hội, vậy sẽ dẫn đến một hệ lụy cực kỳ nghiêm trọng, khó mà ngăn cản nỗi.
Xét theo tình thế hiện nay, quá trình tồn tại của Người Gác Đêm ắt hẳn là không ngắn. Từ đó mà suy ra rằng, các sự kiện linh dị kia cũng đã xuất hiện từ rất lâu rồi.
Đối với Giang Thành, Người Gác Đêm chính là tổ chức chính thức được quốc gia chống lưng và phân công cho việc đảm trách xử lý các sự kiện linh dị kia.
Những vụ án mất tích tại Dong Thành, cuối cùng đều được thu thập vào tay bọn họ.
Cũng không quá khó khi suy đoán về mục đích của bọn họ. Đơn giản, chính là diệt trừ các mối uy hiếp tiểm ẩn, giải quyết những sự kiện linh dị xuất hiện ở các nơi.
Mà trong tầng lớp quần chúng cũng có các nhóm tự phát, bao gồm những người hav †ổ chức với năng lưc vi lý các sư kiên linh di kia. Hòe Dật và đám bạn bè mà anh ta nhắc đến chính là thuộc về nhóm này.
Đối với tổ chức quần chúng này, về cơ bản là vô nghĩa và phi thực tế khi nói chuyện với bọn họ bằng đạo đức.
Bọn họ chỉ muốn tiếp tục sống, hưởng thụ sinh hoạt. Về phần đạo đức hay tình nghĩa, khi đối diện với sinh tử tồn vong thì các khái niệm ấy chẳng đáng giá một đồng bạc nào.
Mà Đỏ Thẫm càng là tổ chức tàn nhẫn nhất ở nhóm này, là một đám người gần như mất kiểm soát.
Theo những gì mà người đàn ông trung niên kia nói, Giang Thành hiểu được Đỏ Thẫm là tập hợp của một đám người điên cuồng.
Bọn họ có nề nếp tổ chức nghiêm ngặt, hành sự tàn nhẫn quyết đoán, lại cực kỳ gian dối, chẳng những thế còn sở hữu một vốn liếng kiến thức về Ác mộng vượt ngoài nhận thức của người bình thường.
Thậm chí, Giang Thành còn có một loại ảo giác rằng, đối với bọn chúng thì Ác mộng không phải là tai nạn, mà là một dạng cơ hội.
Bọn chúng ước ao một thứ gì đó đến từ Ác mộng, một vật gì đó ở nơi sâu nhất của thế giới ma quỷ kia. Một khi lấy được, bọn chúng sẽ có thể phá vỡ một loại cân bằng nào đó, tạo nên một trường tai nạn tàn khốc.
Ngay cả Giang Thành cũng cảm nhận được rằng, Ác mộng của hiện tại đang triển khai ăn mòn hiện thực với một tốc độ rất khủng khiếp. Ranh giới giữa 2 thế giới càng lúc càng mỏng manh.
Đây dường như là một xu thế không thể nào đảo ngược được.
Mà tất cả, trông có vẻ như đều có sự tác động của Đỏ Thẫm ở sau lưng. ...
"Anh Giang."
Nghe thế, Giang Thành đột ngột giật mình. Hóa ra, hắn đã đứng tại khung cửa sổ rất lâu rồi, chỉ là vô thức suy nghĩ đến vấn đề kia. Nam Cẩn vẫn còn đứng trước mặt nhìn hắn.
Hơi mất lịch sự nhỉ?
"Ừ! Anh đi nhé." Giang Thành ra dấu; nhưng ngay lúc xoay người, ánh nhìn của hắn vừa kịp trông thấy gương mặt của Nam Cẩn vào khoảnh khắc đó. Hình ảnh ấy khiến hắn vô thức nhớ lại cái đêm hôm ấy ở quán bar, hồi tưởng đến hình ảnh cô bé nhát gan mềm yếu ngày nào.
Rõ ràng bản thân rất ưu tú, nhưng lại tỏ ra yếu kém đến mức tự thu mình vào một lớp vỏ bọc... lấy cô.