Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 533 - Chương 533: Thê Thảm

Chương 533: Thê thảm Chương 533: Thê thảmChương 533: Thê thảm

Giang Thành cảm giác được bên tai mình có một luồng hơi thở ấm áp,"Anh Giang." Nam Cẩn do dự một chút, cuối cùng vẫn khẽ nói: "Anh không hề gặp cha em, đúng không?"

Nghe thế, Giang Thành hơi ngập ngừng, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi ngược lại: "Sao em nghĩ vậy?"

"Vì em hiểu rõ cha mình. Ông ấy không phải là kiểu người bất chấp nguy hiểm để cứu lấy kẻ khác." Nam Cẩn tựa cằm vào vai Giang Thành, ngỡ ngàng nhìn hình bóng phản chiếu của hai người trên lớp cửa kính: "Ngoại trừ em và mẹ."

"Tim anh đập loạn nhịp rồi." Cơ thể của hai người dán sát vào nhau; Nam Cẩn vốn dĩ rất nhạy cảm, thế nên có thể cảm nhận rõ quả tim kia đang đập thình thịch.

"Nhưng em thật sự cảm ơn anh. Em biết, anh nói thế là để an ủi em." Nam Cẩn nói tiếp. ...

Mãi đến khi rời khỏi nhà họ Nam rồi ngồi lên taxi, Giang Thành mới nhắn tin cho ông chủ bên câu lạc bộ tư nhân bên kia. Đối phương cũng hồi âm rất nhanh, bảo rằng Lâm Uyển Nhi hiện tại khá ổn, vừa ăn xong, để hắn đừng lo lắng.

"Phiền anh rồi." Giang Thành đáp. ...

Thành phố Đại Kinh.

Vùng ngoại ô.

Trong một khu rừng xanh ươm tươi tốt, có 5 - 6 người đang đứng với kẻ dẫn đầu là một thanh niên trẻ tuổi đeo mắt kính gọng vàng.

Thanh niên đó đang mặc một bộ đồ rằn ri tiệp màu với rừng cây, vô cùng mất cân xứng với khí chất của bản thân. Và chuyện còn kỳ quái hơn chính là, đằng sau lớp đồ rằn ri ấy thì anh ta còn mặc bộ Âu phục màu trắng ở bên trong.

Thanh niên ấy ngồi xổm trên mặt đất, đánh giá đống máu thịt hỗn loạn trước mắt.

"Chính là bọn họ." Một người đàn ông đeo súng, khoác lưới ngụy trang mở lời. Giọng nói của gã khàn khàn, đầy hơi thở tàn bạo: "Đây chính là hai tên chuyên viên kia. Không ngờ bọn chúng lại có thể thoát khỏi vòng vây của chúng ta, chạy vào khu rừng này."

Từ đống xương cốt và quần áo rách nát để lại này, kết hợp với các vật nhẩm †Ùv thân. đây đúng thât là hai tên chuvên viên kia. "Bọn hắn đến đây làm gì?" Có người nghỉ hoặc: "Cánh rừng này không hề thuộc về tuyến đường chạy trốn của bọn chúng."

Không có ai nghỉ ngờ việc hai kẻ này lạc đường cả, vì với những ai đủ khá năng phá vỡ vòng vây nghiêm ngặt của nhà họ Hạ thì đều không phải kẻ ngu.

Ngược lại, những kẻ này còn là các phần tử được huấn luyện chuyên nghiệp, có ý thức phản trinh sát cực mạnh.

Mà tay nghề và võ nghệ cũng vô cùng lợi hại.

Nhưng loại người như thế, lại vô duyên vô cớ chết tại nơi này.

"Liệu có phải mục đích thật sự của bọn họ chính là tiến vào khu rừng này hay không?" Người đàn ông khoác lưới ngụy trang hỏi.

"Xung quanh đây, chim còn không thèm đến j. Bọn chúng đến đây làm gì?" Một người khác hỏi: "Mà chúng ta cũng chẳng có bất cứ cơ sở nào trong khu rừng này cả."

Gã vừa nói xong, những người còn lại đều vô thức nhìn về phía sâu trong khu rừng.

Nơi đây là khu nối dài của dãy núi, rất âm u, ẩm ướt, thiếu vắng bóng người từ lâu. Do đó, bọn họ thực sự không thể hiểu được mục đích của hai chuyên viên này.

"Thôi, không cần suy nghĩ quá nhiều. Dù sao đi nữa, hai kẻ này cũng chết rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai kẻ này chết quá thảm rồi." Một người trong nhóm sờ nhẹ tay mình, bảo: "Trước đó từng nghe đồn là xung quanh đây có hổ dữ, quả nhiên là có thật."

Hai cái xác rách nát này, dù là nhập chung vào thành một thì cũng không thể nào ghép nối ra một xác người hoàn chỉnh được. Từng mảnh cơ thể nằm rải rác ở khắp nơi, mà khoảng cách giữa chúng cũng không gần.

Ví dụ như những mảnh cơ thể hiện tại trước mặt, đây đều là do cả đội nhặt được ở khu vực xung quanh.

Đoán chừng là do gặp hổ dữ bất thình lình, trở tay không kịp. Sau khi hổ dữ ăn no rồi bỏ đi, hai cái xác này lại trở thành miếng mồi ngon cho những loài động vật khác.

Nếu chỉ mỗi mình con hổ, hiện trường sẽ không thê thảm như vây.

"Hửm?" Thanh niên trẻ tuổi đeo gọng kính vàng nhặt ra được một khối xương có tạo hình khá kỳ quái từ trong đống máu thịt.

Đây là khối xương bả vai, bên trên vẫn còn dính lại một ít máu thịt.

Nhưng điều khiến thanh niên này thực sự kinh ngạc chính là, khối gọt rất bằng phẳng, trông chẳng khác gì bị một búa to mạnh mẽ chém đứt ngang.

Thanh niên ấy bèn tiếp tục tìm tòi trong đống xương cốt hỗn loạn bên dưới. Không lâu sau, anh ta lại trông thấy thêm vài đòn xương sườn bị chém đứt.

Một ý tưởng mơ hồ dần hình thành trong đầu thanh niên kia. Hai người này bí mật bám theo một nhóm người, để rồi xui xẻo bị phát hiện.

Ngay sau đó, hai bên bộc phát xung đột.

Không! Không phải xung đột! Là tàn sát!

Do thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, trận chiến đã kết thúc chóng vánh. Có một người cầm theo một thanh đao to lớn, chém xuống từ trên cao. Lực đao vừa nhanh vừa mạnh, chỉ cần dùng một đao là có thể chém đứt lìa nạn nhân từ trên cổ xuống dưới.

Mà đoạn xương bả vai bị chém đứt kia, kết hợp cùng mấy khúc xương sườn với vết đao trơn nhẫn, chính là chứng cứ trực tiếp nhất.

Không có quá nhiều người đủ khả năng ra tay như vậy, mà anh ta lại vừa vặn nhận biết được một người mạnh nhất trong số những kẻ có trình độ thế này.

"Sao rồi?" Có người mở lời hỏi; dù sao đi nữa, thanh niên trẻ tuổi này đúng là kẻ có quyền lên tiếng trong cả đám. Anh ta chính là người thân cận nhất với ngài Cung.

Thanh niên trẻ tuổi bình tĩnh đứng lên, tùy tiện vất đống xương cốt kia đi, phủi tay bảo: "Không có gì đặc biệt cả. Nếu đã chết trong miệng dã thú, vậy chỉ trách cho số mệnh bọn họ không may. Nếu người đã chết rồi, vậy chúng ra gọi người rút quân thôi."

"Không tìm kiếm xung quanh à?" Người đàn ông khoác lưới ngụy trang ngạc nhiên nói: "Tôi nghĩ là chúng ta nên..."

"Tìm kiếm làm quái gì? Còn gì để tìm kiếm nữa đâu... Chúng ta. . chúng ta cứ hành động theo như anh Tần vừa nói." Một tên mập mạp với vẻ mặt hèn mọn đứng ra dàn xếp, trước hết là chặn lời người đàn ông kia, sau đó mới nhìn sang thanh niên trẻ tuổi, tười cười hỏi: "Anh Tần, anh còn mệnh lệnh nào nữa không?"

"Sau khi đốt sạch đống thi thể này thì ném hết đống tro cặn xuống vùng hồ gần đây. Nhớ cử nhân viên chuyên nghiệp đến, thao tác sạch sẽ một chút." Nói xong, thanh niên kia cũng rời đi.

Sau khi ra khỏi khu rừng, nét lo lắng trên gương mặt của thanh niên ấy mới dần tan đi. Khác với nhóm người vừa rồi, anh ta không hề nghi ngờ về Tình huống lúc này đã quá rõ; chính là bọn chúng đã bám theo ngài Cung tiến vào khu rừng. Đáng tiếc thay, bọn chúng đã đánh giá thấp thủ đoạn của ngài Cung.

Toàn bộ cuộc hành trình, ngài Cung chỉ biến mất trong một khoảng thời gian rất ngắn trước khi chính mình tiến vào khu nhà đá trong rừng. Mà trong khoảng thời gian đó, ông ta rõ ràng là đã đi xử lý hai cái đuôi bám theo này.

Quả nhiên...

Ngay từ đầu, ngài Cung đã đoán chính xác. Bọn chúng... đến đây là vì khu nhà đá trong rừng, mà xác suất rất cao chính là do tên mập kia!

Nhưng anh ta đã từng tiếp xúc với tên mập kia rồi, cũng chẳng hề cảm thấy tên mập có gì đặc biệt cả. Cao lắm là tên mập kia có hơi láu cá một chút, chứ không thể nào là một nhân vật khó lường được.

Chẳng lẽ... mình đã nhìn nhầm?

Hay trên người tên mập này mang theo một bí mật khó lường nào đó, mà ngay cả bộ phận Thi hanh của Người Gác Đêm cũng muốn nhúng chàm.

Nhưng rõ ràng là ngài Cung cũng khẳng định là tên mập ấy chẳng có vấn đề gì...

Mang theo mối nghỉ hoặc, thanh niên trẻ tuổi quay về ngôi biệt thự lần nữa. Đội xe từng đưa hai tên chuyên viên kia đến đây giờ đã đi rồi; hiện tại, phía trước ngôi biệt thự hoàn toàn trống vắng.

Hai tên chuyên viên đã chết, đây là một vấn đề rất đau đầu. Do đó, cả hai phe đều phải lấp liếm cho qua.

Dù sao đi nữa, cả hai bên đều có chung một kẻ địch. Dù có đấu đá lẫn nhau, cũng không được xung đốt ở ngoài sáng.

Thanh niên trẻ tuổi khẽ gõ cửa: "Ngài Cung."

"Vào đi."

Đẩy cửa ra, anh ta trông thấy Cung Triết đang ngồi trên một chiếc ghế, mà cả căn phòng đều được bao phủ bởi một sắc điệu cực kỳ u ám, dù màn cửa đã được kéo lên hơn phân nữa. Bằng vào thị lực của mình, thanh niên trẻ tuổi này cũng khó mà trông thấy rõ được gương mặt của Cung Triết.

"Có tiến triển gì không?" Cung Triết hỏi; giọng nói của ông ta vẫn nặng nề và đầy áp lực như trước.

"Đã tìm được hai chuyên viên kia, nhưng đều chết cả rồi. Phương Quý dẫn người vào núi điều tra, bảo là bị dã thú tấn công. Thi thể đã bị gặm cắn "Tôi đã bảo bọn họ nhanh chóng xử lý tất cả."

"Có phát hiện gì ở hiện trường hay không?"

"Có." Thanh niên gật đầu: "Chúng tôi phát hiện ra đồ vật tùy thân của bọn chúng, bao gồm bản vẽ và một số văn kiện. Tuy nhiên, nội dung đều đã bị mã hóa, cần phải giải mã mới đọc được. Tôi đã..."

"Ngoại trừ những thứ này thì còn gì khác hay không?" Thanh niên trẻ tuổi bỗng cảm giác có một luồng ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cung Triết ngẩng đầu, hỏi: "Cậu không hề phát hiện ra... bất cứ thứ gì khác à?"
Bình Luận (0)
Comment