Chương 538: Qua cầu rút ván với Bì Nguyễn
Chương 538: Qua cầu rút ván với Bì NguyễnChương 538: Qua cầu rút ván với Bì Nguyễn
"Vậy làm thế nào để ngăn chặn chuyện này phát sinh?" Giang Thành hỏi: "Ý tôi là, sau khi tìm thấy người được khế ước máu đỏ chọn, có cách nào để tước không... ?"
"Chẳng có cách nào cả." Giọng nói của Cung Triết vang lên ở đầu bên kia điện thoại,"Chỉ có thể bị xử tử trước khi một cuộc khủng hoảng lớn hơn nổ ra."
"Hóa ra là vậy à, nghe có vẻ đơn giản nhỉ." Giang Thành nói với giọng điệu thờ ơ rồi đổi chủ đề,"Lai lịch của tên mập kia thế nào rồi?"
"Cậu ta không có vấn đề gì, người của tôi đã tra ra thân phận của cậu ta." Cung Triết lên tiếng: "Vấn đề là trí nhớ của cậu ta. Nói một cách đơn giản thì thân phận hiện tại của cậu ta chỉ là hư cấu trong tưởng tượng của chính mình."
"Đa nhân cách?" Giang Thành lúc trước đã từng nghỉ ngờ chuyện này.
"Cũng có thể coi là vậy, nhưng nó không phức tạp như cậu nghĩ đâu." Cung Triết giải thích: "Cậu ta chắc chắn là bị kích thích bởi một điều gì đó nên mới thành ra như bây giờ. Thông tin về cậu ta đã được tổng hợp và có thể gửi cho cậu nếu cần thiết."
Dù sao thì cũng là một tin tức tốt, tên mập kia không có vấn đề, hai người thống nhất Cung Triết sẽ đưa tên mập trở về càng sớm càng tốt.
Giang Thành cũng tuân theo thỏa thuận, để người phụ nữ cùng đồng bọn rời đi.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người Giang Thành và Hòe Dật, người sau không nhịn được tiến tới gần: "Anh trai Giang, vừa rồi người gọi điện thoại cho anh, cảm giác rất lợi hại nhỉ."
"Đại ca của Người Gác Đêm đấy." Giang Thành tùy ý đi tới.
"Fuck!" Hòe Dật lập tức kinh hãi,"Đỏ Thẫm các anh còn có quan hệ với Người Gác Đêm nữa ư?"
Giang Thành liếc nhìn Hòe Dật, phủi bụi không tồn tại trên vai nói: "Tiểu Hòe à, nhớ kỹ, giang hồ không phải chuyện đánh giết, giang hồ phải dùng đạo lí đối nhân xử thế."
Hòe Dật càng ngẫm càng cảm thấy câu này có ý nghĩa rất sâu xa, thậm chí anh ta còn nhìn Giang Thành với ánh mắt ngưỡng mộ.
Sự việc đã được giải quyết, Giang Thành để Hòe Dật ở lại đây một đêm, còn hắn rời đi trước, lấy chiếc điện thoại di động khác trong phòng tắm trước khi ra naoài. Những gì người phụ nữ nghe thấy Giang Thành nói khi bước vào cửa là đoạn ghi âm được phát trên điện thoại di động.
Giang Thành trở lại phòng làm việc. Hắn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, ngồi một mình trên ghế sofa, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi máu.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, quỷ đã chọn Lâm Uyển Nhi làm vật dẫn mới.
Hắn không tin chuyện này không thể giải quyết được, cho nên sẵn sàng bước vào sự kiện linh dị một lần nữa để tìm câu trả lời. Tuy rằng có thể không hữu ích, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn là không làm gì cả.
Sự kiện linh dị sẽ tìm trên trang web do Hòe Dật cung cấp. Để giảm bớt xích mích nội bộ trong đội, Giang Thành dự định lần này sẽ thành lập một nhóm.
Nhất định phải dẫn theo Lâm Uyển Nhi, dù sao thì cũng là để giải quyết những nguy hiểm tiểm ẩn trên người cô ấy, tên mập kia phải mang theo, Hòe Dật cũng không thể bỏ qua được.
Ngoài ra, hắn còn nghĩ đến một ứng cử viên, Trần Cường mà hắn đã gặp trong đại bản lần trước.
Người đàn ông này tuy trẻ nhưng bình tĩnh, suy nghĩ sáng suốt, biết phán đoán tình huống. Sau khi ra khỏi đại bản, Giang Thành đã sai người kiểm tra thân phận của anh ta, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Nghĩ đến đây, Giang Thành lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn WeChat cho Bì Nguyễn rồi chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy thì trời đã sáng, trước tiên gọi điện thoại cho Lâm Uyển Nhi, nghe nói cô ấy đã hoàn toàn bình phục và đang bận rộn với công việc riêng của mình.
Cô ấy không nhớ rõ chuyện đã xảy ra cách đây không lâu, Giang Thành đương nhiên sẽ không chủ động đề cập đến chuyện này, mà chỉ bảo cô ấy hãy tự chăm sóc bản thân.
Mở WeChat, Giang Thành kinh ngạc. Tin nhắn WeChat mà hắn gửi tối qua vẫn nằm im lìm ở đó, Bì Nguyễn không trả lời.
Từ khi gặp Bì Nguyễn cho đến bây giờ, đã mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên.
Nghĩ tới Lâm Uyển Nhi nói Bì Nguyễn bị bệnh, Giang Thành cũng không gọi điện thoại cho Bì Nguyễn nữa mà đến thẳng công ty của cậu ta.
Ngoài cửa văn phòng, Giang Thành đụng phải một cô gái trẻ mặc áo ed mi trắng và váv chuvên nahiên. câ ái này đang vôi vàng bước đi. Đó là thư ký của Bì Nguyễn, cô Lâm.
Sau khi nhìn thấy Giang Thành, đôi mắt của cô Lâm sáng lên trên khuôn mặt vốn hốc hác của mình,"Bác sĩ Giang, sao anh lại ở đây?"
"Tôi đến để gặp Bì Nguyễn." Giang Thành nói: "Tôi nghe nói cậu ấy bị bệnh."
Nghe vậy, ánh mắt cô Lâm tối sầm,"Bác sĩ Giang, tình trạng của anh Bì bây giờ không được tốt lắm, anh ấy đang bị người khác dồn vào chân tường."
"Xảy ra chuyện gì thế?"
"Gần đây người nhà của Tiết tổng ngày nào cũng gây rắc rối, nói rằng tài khoản của công ty có vấn đề, muốn tước lại quyền hạn của anh Bì và đuổi anh ấy ra khỏi hội đồng quản trị." Cô Lâm thì thầm: "Biệt thự của anh Bì đã bị thu hồi, thẻ ngân hàng cũng bị đóng băng mà những người đó vẫn không định để anh ấy đi. Bọn họ thậm chí còn hợp lực để kiện anh ấy, yêu cầu anh ấy nôn hết những gì đã ăn nhiều năm qua, nếu không sẽ bị tống vào tù."
Giang Thành cau mày nói: "Tiết Kim Hoa đâu, bà ấy không đứng lên nói hộ cho Bì Nguyễn hay sao?"
Tiết Kim Hoa là bạn gái của Bì Nguyễn, năm nay bà ta đã 80 tuổi. Cách đây không lâu Giang Thành cũng được mời đến dự tiệc sinh nhật của bà ta.
"Tiết tổng nói là sức khỏe của bà ấy không được tốt, hiện tại đang ở nước ngoài dưỡng bệnh, điện thoại cũng không liên lạc được." Cô Lâm mím môi, như thể ám chỉ điều gì đó.
Giang Thành lập tức hiểu ra đây là qua cầu rút ván, Tiết Kim Hoa đã chơi chán rồi, định đá Bì Nguyễn đi.
Công ty có vấn đề về tài khoản chỉ là một sự che đậy.
Mối quan hệ nhạt dần rồi tan vỡ, vốn dĩ cũng không phải chuyện gì to tát. Nếu nói Bì Nguyễn có tình cảm thực sự đối với Tiết Kim Hoa thì Giang Thành cũng không tin.
Nhưng sai lầm của Tiết Kim Hoa là cách cư xử trên bàn ăn lại quá xấu xí. Không có bồi thường cũng không sao, nhưng Bì Nguyễn lại thực sự bị yêu cầu bù đắp các chỉ phí trước đó.
Thẻ ngân hàng, xe hơi sang trọng, biệt thự đều bị đóng băng, cậu ta có cái rắm tiền ấy.
Đây chẳng phải là muốn ép người ta vào chỗ chết hay sao? tìm hắn vì vấn đề tài sản của Tiết Kim Hoa. Khi đó, Giang Thành còn mắng Bì Nguyễn vì chuyện này.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Bì Nguyễn đã cảm nhận được nguy cơ vào lúc đó.
"Bác sĩ Giang, anh phải cứu anh Bì." Mắt cô Lâm đỏ hoe, quan hệ của cô với Bì Nguyễn rất tế nhị, bất cứ ai có con mắt tinh tường cũng có thể nhìn thấy,"Ngay cả khách sạn nơi anh ở đêm qua cũng do anh Bì thỉnh cầu riêng với quản lý của họ, đó là tiền riêng của chính anh Bì đó."
Nghe vậy, đồng tử của Giang Thành co rụt lại. Khách sạn Kim Phàm có cổ phần của Bì Nguyễn, đó cũng là lý do tại sao Giang Thành lại nhờ cậu ta giúp sắp xếp.
Giang Thành im lặng một lát, nhìn cô Lâm: "Đã xảy ra chuyện như vậy, sao cô không gọi điện cho tôi?"
"Em cũng muốn gọi cho anh, nhưng anh Bì không cho." Cô Lâm vội vàng giải thích.
Giang Thành gật đầu: "Được rồi, tôi biết rồi, cô đi làm việc của mình đi."
Nói xong, Giang Thành không để ý đến cô Lâm nữa mà xoay người bước nhanh mấy bước, đẩy cửa văn phòng ra.
Văn phòng của Bì Nguyễn trước đây Giang Thành đã từng ở, cậu ta đi theo phong cách sang trọng và cường điệu. Nhưng bây giờ, dưới sàn nhà được bao phủ đầy những mảnh giấy rách và đồ sứ vỡ, trông rất bừa bộn.
Bì Nguyễn đang ngồi trước bàn làm việc của ông chủ, đầu quấn đầy băng và đang nhìn vào một mảnh giấy với khuôn mặt buồn bã. Không cần phải nói, đây chắc chắn là một thứ gì đó như tối hậu thư.