Chương 539: Bây giờ mày đã kết thúc rồi
Chương 539: Bây giờ mày đã kết thúc rồiChương 539: Bây giờ mày đã kết thúc rồi
"Bác sĩ Giang?" Bì Nguyễn kinh ngạc nhìn Giang Thành.
"Sao không nói cho tôi biết chuyện xảy ra như vậy?" Giang Thành bước tới, nhìn vết thương trên đầu Bì Nguyễn được phủ một miếng gạc,"Là ai làm?"
"Có phải Tô Lâm gọi điện cho anh không?" Bì Nguyễn có vẻ hơi bất mãn, đồng thời ho khan một tiếng. Cậu ta đã dặn dò cô Lâm không được nói cho ai biết.
"Đừng hiểu nhầm người tốt, là tôi tự mình tìm tới." Giang Thành tùy ý mở một chai nước khoáng đưa tới.
Bì Nguyễn nhận lấy nước khoáng nhưng không uống mà cầm nó trong tay với vẻ ngượng ngùng,"Bác sĩ Giang, Tiết Kim Hoa định qua cầu rút ván. Em không ngờ bà ta lại tàn nhẫn như vậy, không hề nhớ nhung tình cảm xưa cũ."
"Làm gì có tình cảm xưa cũ mà nhớ với nhung." Giang Thành kéo ghế, ngồi đối diện với Bì Nguyễn, trước tiên hỏi: "Thân thể cậu thế nào rồi?"
"Em không sao, chỉ hơi choáng váng..." Bì Nguyễn thành thật nói: "Thân thể hơi yếu một chút."
Giang Thành đưa tay cầm lấy tờ giấy trước mặt Bì Nguyễn, trên đó có in một bức cam kết.
Giang Thành đọc sơ qua, nội dung là Bì Nguyễn hứa sẽ từ bỏ mọi quyền lợi của mình và trả một số tiền lớn, nếu không cậu ta sẽ bị truy tố vì tội lừa đảo và sẽ bị tống vào tù.
Thực lực tài chính của Bì Nguyễn Giang Thành rất rõ ràng, số tiền bồi thường này về cơ bản đã xóa sạch Bì Nguyễn và loại bỏ hoàn toàn cậu ta, công việc của cậu ta trong những năm qua đều là vô ích.
"Xảy ra chuyện như vậy tại sao lại không đến tìm tôi?" Giang Thành ngẩng đầu lên, như thể vẫn đang đau đầu với câu hỏi này.
"Bác sĩ Giang, anh biết thế lực của Tiết Kim Hoa ở Dong Thành mà, em không muốn anh vì em mà đắc tội..."
Còn chưa kịp nói xong đã bị Giang Thành cắt ngang, hắn cầm thư cam kết nhìn Bì Nguyễn,"Cậu nói muốn bao nhiêu tài sản của bà ta?"
Bì Nguyễn lắp bắp nói: "30%, đây là mức giá em muốn, trên thực tế, em thực sự không muốn lấy thêm khi nhận được."
"Chỉ 30% thôi." Giang Thành nhét thư cam kết vào túi,"Tôi sẽ nhận giá cho hành động của mình."
"Cậu dưỡng thương cho tốt vào, tranh thủ thời gian soạn thảo hợp đồng đi, hai ngày tới tôi sẽ yêu cầu Tiết Kim Hoa ký." Giang Thành cũng không dài dòng mà đứng dậy rời đi.
Không ngờ vừa bước ra tới cửa, ngoài cửa văn phòng đã vang lên một tiếng động lớn, sau đó cửa bị đá tung ra.
"Yo, chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi!" Dẫn đầu là một thanh niên với mái tóc nhuộm vàng, ăn mặc thời trang, giữa trán có một hình xăm mắt đỏ dựng đứng, như được làm bằng máu vậy.
Khi Giang Thành xem những cô gái trẻ khiêu vũ trong các video ngắn, thỉnh thoảng hắn sẽ bắt gặp một số thứ bắt mắt, vì vậy hắn biết loại hình xăm này được gọi là Thiên Nhãn.
Theo sau tóc vàng là một số người như đàn em, cả nhóm lững thững bước vào nhà.
"Bì Nguyễn." Tóc vàng không thèm nhìn Giang Thành mà chỉ thẳng vào Bì Nguyễn nói: "Tao nói rõ ràng cho mày biết, hôm nay mày phải ký vào thư cam kết cho tao, không ký cũng phải ký, nếu không tao đấm vỡ sọ của mày cho mày biết!"
"Đây chính là cái mà chúng mày đang nói sao?" Giang Thành từ trong túi lấy thư cam kết ra, vẫy vẫy trước mặt đám người.
"Mày là thằng nào?" Tóc vàng híp mắt nhìn Giang Thành: "Tại sao thư cam kết lại ở trong túi mày?"
"Tao tên là Giang Thành và là bạn của Bì Nguyễn." Giang Thành hỏi: "Chúng mày và Tiết Kim Hoa có quan hệ gì?"
"Nói ra chỉ sợ mày sợ chết khiếp thôi." Tóc vàng đứng đầu lớn tiếng nói: "Tiết Kim Hoa là bà nội của tao! Tao sở hữu một nửa công ty này đấy."
"Tao cảnh cáo mày, mày nên biết thân biết phận đi, nếu không sau này ai trai của tao sẽ đánh chết mày." Gã mập đi theo tóc vàng quát lên.
Gã mập này trông giống như trụ cột của băng đảng, gã ta cố tình vén quần áo của mình lên để lộ những hình xăm thô ráp trên cơ thể.
Nhưng ngay cả một hình xăm thô như vậy vẫn thu hút được sự chú ý Giang Thành đầy kinh nghiệm.
Không vì lý do nào khác, hình xăm này quá tàn bạo.
Cửu Long kéo quan, trong quan có Quan Công đang mở to mắt.
Quan Công còn dùng máu chim bồ câu để mở Thiên Nhãn trên đầu, Thiên Nhãn vẫn là cặp đồng tử hiếm thấy. Mỗi con rồng đang cõng một người nhỏ bé trên lưng, trong tay cầm một thứ gì đó giống như sợi dây, hình như là bắt chước gân rồng của Nezha.
"Mày ở đây hót cái gì thế? Sao không biến ra khỏi đây đi!" Hình xăm đôi mắt của gã mập mở to, trông vô cùng uy nghiêm.
"Khoan đã." Tóc vàng hôm qua vừa mới đánh Bì Nguyễn, hôm nay lại tươi cười nhìn Giang Thành. Gã nheo mắt nhìn Giang Thành đang làm nhiệm vụ, cười toe toét: "Ông mày đổi ý rồi, hôm nay hoặc là mày sẽ bị nện tơi tả, hoặc là phải bò ra ngoài cho tao."
Giang Thành nghiêng đầu, liếc nhìn màn hình ở góc tường.
Không ngờ, hành động này dường như lại khơi dậy sự hưng phấn của tóc vàng,"Này, tao nói thằng nhóc nhà mày là một tên trộm khá giỏi đấy, biết nếu núp dưới màn hình thì tao không dám đánh mày đúng không?"
Nói xong, gã lấy cây gậy bóng chày do đàn em đưa cho, giẫm lên ghế rồi dùng chân đập nát màn hình.
Sau khi đập nát nó, gã đặt cây gậy bóng chày theo đường chéo lên vai, nghiêng đầu nhìn Giang Thành, thở hổn hển và cười nham hiểm: "Giờ thì xong rồi."
Lúc này, Bì Nguyễn im lặng hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng: "Bác sĩ Giang." Cậu ta thì thầm,"Đây là chiếc camera giám sát duy nhất trong văn phòng này, gã ta đã đập vỡ nó mất rồi."
"Cạch." Một tên đàn em đóng sầm cửa lại một cách gọn gàng, sau đó khóa lại.
Bì Nguyễn quay đầu nhìn về phía cửa, sau đó quay lại nói: "Chúng nó cũng khóa cửa mất rồi."
Thấy bộ dáng rụt rè của Bì Nguyễn, tóc vàng và bọn đàn em càng phấn khích hơn, tất cả đều rất háo hức muốn thử từng đứa một.
Có kẻ nói nắm đấm to bằng bao cát của mình đang vừa đói vừa khát, có kẻ lại nói hai mươi hai đàm thoái quyền tổ truyền đã lâu chưa được phát huy rồi, hôm nay bọn chúng sẽ xử trảm Giang Thành.
Giang Thành cởi cúc áo khoác, nhưng sau khi nhận ra mình đang mặc áo sơ mi trắng ở bên trong, hắn dừng lại và miễn cưỡng mặc lại áo khoác.
Thấy Giang Thành có vẻ không phục, gã mập với hình xăm Cửu Long kéo quan tiến lên một bước, "Fuck..."
Giang Thành đá vào ngực, gã mập bay ngược về phía sau, cọ xát xuống mặt đất và đập mạnh vào tường, không thở nổi, suýt chút nữa thì naất tai chỗ. Gã mập là kẻ mạnh nhất trong nhóm, tên kia cầm ống sắt xông tới, không nhìn thấy Giang Thành ra tay, liền ngã xuống.
Điều này khiến cho tên gầy chạy tới cùng gã sợ hãi. Khuôn mặt của tên gầy đầy tàn nhang, nhưng đầu óc cũng không tệ. Sau khi nhìn thấy Giang Thành tùy tiện bẻ cong ống sắt, cổ họng của gã không khỏi lăn lộn vài cái.
Sau đó gã lập tức ném cây gậy bóng chày trong tay đi, cung kính cúi đầu với Giang Thành: "Xin lỗi đã làm phiền."
Giang Thành tùy tiện tung ra một quyền, để gã nằm xuống bên cạnh gã mập kia.
Sau khi nghe thấy âm thanh "ping-ping-pong-pong" trong văn phòng, cô Lâm ngoài cửa vô cùng lo lắng, hôm qua anh Bì đã bị thủ lĩnh tóc vàng làm bị thương.
Dựa vào việc là cháu trai của Tiết Kim Hoa, gã đã tìm đến cửa để ép anh Bì ký một thỏa thuận bồi thường.
Ngay khi cô Lâm chuẩn bị gọi cảnh sát, tiếng đánh nhau bên trong cánh cửa đã dừng lại. Sau khoảng 10 giây, một tiếng hát gọn gàng bất ngờ vang lên.
"Cứ như thế em bị anh chinh phục, muốn thoái lui cũng không còn đường nữa -"
"Lòng em vững vàng là thế, nhưng quyết định lại mông lung vô cùng
"Cứ như thế em bị anh chỉnh phục, đã nốc cạn liều thuốc độc anh chuẩn bị từ trước -"
"Vở diễn của em cũng tới hồi hạ màn, tình yêu và thù hận đã... Ai da! Fuck, đừng, đừng, đau!"
"Bốp!"
"Bang!"
"Tôi sai rồi... huhu..."