Chương 541: Gió nồm
Chương 541: Gió nồmChương 541: Gió nồm
Từ quan điểm này, cách sắp xếp của trang web khá thân thiện với người dùng, thông qua các cấp độ, các thành viên có thể hiểu rõ ràng về những sự kiện linh dị mà họ sẽ gặp phải hơn.
Nói một cách đơn giản, chính là biết rõ mình nặng bao nhiêu.
Nếu nhận một đơn vượt quá khả năng của mình thì hãy tự cầu phúc cho mình là vừa.
"Mà mức độ đe dọa này thể hiện mức độ khẩn cấp của sự kiện linh dị hoặc mức độ gây hại cho thế giới của chúng ta, thường từ một sao đến năm sao." Hoè Dật sau khi nhận được bản khế ước trống đã phấn chấn hơn rất nhiều, cũng không có chút dè dặt nào với Giang Thành.
"Lấy một ví dụ, một sự kiện linh dị được xác định là cấp A có thể chỉ có mức độ đe dọa là một ngôi sao."
"Mặc dù chuyện này rất khó giải quyết, rất nguy hiểm, nhưng bởi vì xác suất kích hoạt cực thấp nên từ khi phát hiện đến nay chỉ có rất ít người tham gia, tính di động cũng không mạnh. Về cơ bản thì chỉ là cố định và tập trung ở một khu vực rất nhỏ."
"Vậy nên nếu chỉ dựa vào mức độ đe dọa để phán định, thì mức độ đe dọa của nó đối với thế giới hiện thực chỉ đáng một sao."
"Nói chuyện ngoài lề một chút." Hoè Dật nhìn Giang Thành thở dài: "Loại sự kiện linh dị này thậm chí cũng không cần phái người đi giải quyết, chỉ cần phong tỏa khu vực này là được."
"Thông thường mà nói, cũng sẽ không có ai ăn no dửng mỡ mà đi nhận những công việc như thế này, trừ khi gặp phải những tên đầu sắt(*)." Hoè Dật bĩu môi, dường như cảm thấy rất khó hiểu đối với những người như vậy.
(*:đầu sắt, ngôn ngữ mạng, mô tả những người không sợ chết, chiến đấu hết mình, không màng đến bản thân, biết rõ thực lực của mình không đủ mạnh mà vẫn muốn sống mái với kẻ địch. )
Thông tin do Hoè Dật cung cấp rất quan trọng để Giang Thành hiểu được trang web và các sự kiện linh dị, hiện tại trong đầu hắn đã có một nguyên mẫu thô.
Cấp độ linh dị tượng trưng cho mức độ đe dọa, đối với những loại người như bọn họ, mức độ đe dọa tượng trưng cho mức độ nguy hại, là đối với cả thế giới.
Hắn nhìn Hoè Dật, tò mò hỏi: "Cấp độ cao nhất của sự kiện linh dị mà anh từng nhận đơn là gì?"
Nghe vậy, Hoè Dật lộ ra vẻ mặt xấu hổ: "Lần này chính là lần có cấp độ cao nhất mà tôi từng nhận, thông thường tôi sẽ chỉ tìm ở trong cấp D."
Nói đến đây, Hoè Dật nghiến răng nghiến lợi chửi: "Không biết lần này là tên khốn nào đã quyết định cấp độ nữa, lúc tôi nhận đơn vẫn là cấp D, nhưng không bao lâu đã biến thành cấp C, đã được nâng cấp rồi !"
"Lần này thật may đã gặp được Giang đại ca, nếu không chắc chắn là tôi cũng ngoẻo ở trong đó luôn rồi." Hoè Dật nhìn Giang Thành, rất cảm kích nói.
Giang Thành cũng nghĩ như vậy, nếu là để cho một mình Hoè Dật, e rằng đến cánh tay kỳ lân cũng sẽ bị quỷ cướp đi mất.
Nghĩ ngợi một chút Giang Thành nói: "Anh hãy chọn ra mấy sự kiện linh dị cấp C đi, sau đó chúng ta sẽ chọn ra một cái trong số đó."
"Cấp C..." Vẻ mặt Hoè Dật có chút mất tự nhiên, sự kiện mặt quỷ lần này đã để lại cho anh ta ấn tượng sâu sắc, những sự kiện linh dị cấp D thông thường vẫn khá đáng tin cậy.
Giang Thành an ủi: "Không chỉ có hai người chúng ta, tôi còn mang theo mấy người nữa, lần này chúng ta tổ chức một đội đi."
"Được rồi." Hoè Dật bật máy tính lên, chiếu các sự kiện linh dị cấp C ở khu vực xung quanh lấy Dong Thành làm trung tâm.
Điện thoại reo, sau khi Giang Thành nhìn số, áp điện thoại vào tai rồi trả lời.
Đối diện là một người phụ nữ lớn tuổi, giọng nói không lớn nhưng lại có khí chất của một người cao thượng: "Bác sĩ Giang, tôi là Tiết Kim Hoa."
Giang Thành nói: "Tôi đang nghe đây."
"Cậu đã làm cháu ngoại của tôi bị thương, chuyện này tôi có thể không tính toán với cậu, mấy năm nay cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi với cô Lâm cũng có qua lại..."
"Có chuyện gì thì nói thằng đi." Giang Thành cắt ngang: "Vừa rồi đánh cháu ngoại của bà mạnh quá, giờ tôi mệt rồi."
Đầu bên kia điện thoại tạm dừng một chút, nhưng rất nhanh sau đó, giọng nói của Tiết Kim Hoa lại vang lên: "Vậy tôi sẽ nói thẳng nhé, Bì Nguyễn là một kẻ vô dụng, cậu bởi vì anh ta mà đắc tội với tôi, việc này không đáng giá chút nào."
"Cậu nên biết năng lực của tôi thế nào, tôi có thể giới thiệu cho cậu rất nhiều công việc làm ăn, tôi cũng có một số chị em rất thân thiết, các "Đều là những người giống nhau bà sao?" Giang Thành cười nói: "Vậy thì không cần đâu, chỗ tôi không phải trạm xử lý rác thải, loại rác rưởi nào cũng thu thập."
"Giang Thành!" Hơi thở của người bên kia dồn dập, rõ ràng là đang tức giận với Giang Thành: "Tôi là đang cố gắng giữ thể diện cho cô Lâm, nếu không thì cậu là loại chó nào mà dám nói chuyện với tôi như vậy?"
"Bà không cần phải giữ thể diện cho ai, đây là việc riêng của tôi." Giang Thành liếc nhìn thời gian dưới máy tính: "Tôi cho bà thời gian hai ngày để đến xin lỗi Bì Nguyễn, bù đắp những gì nợ cho cậu ấy, tôi không có thói quen xấu kính già yêu trẻ, đừng đợi đến khi tôi phải tìm đến tận cửa tát tai vả miệng mới nhận ra mình sai".
"Bà không còn sống được mấy năm nữa đâu, đừng có tự tìm sự khó chịu cho mình trước khi chết." Giang Thành nói không ngừng nghỉ: "Đã lớn tuổi như vậy rồi, sao cái gì cũng phải để tôi dạy thế, tích chút đức hạnh cho bản thân đi, nếu không lúc hỏa táng sẽ mất điện, lúc con cái tranh giành quyền thừa kế, sẽ đập vỡ hũ tro cốt của bà, gió nồm thổi đi đến tro cốt cũng không còn."
"Được rồi, tạm thời như vậy đi." Giang Thành nói xong cúp điện thoại.
Giang Thành ở chỗ Hoè Dật đến chập choạng tối mới rời đi, không chịu nổi sự nài nỉ của Hoè Dật, Giang Thành đành bất đắc dĩ lái chiếc xe jeep Mercedes-Benz của Hoè Dật đi.
Lâm Uyển Nhi đang ở trong câu lạc bộ, vì vậy Giang Thành đến xem một cái, phát hiện trong phòng riêng có vài phụ nữ mặc áo choàng tắm đang trò chuyện rất vui vẻ.
Giang Thành cũng không làm phiền cô, sau khi nói vài câu với quản lý rồi lái xe trở lại phòng làm việc.
Lúc này trời đã tối hẳn, đèn neon trên đường lần lượt sáng lên, Giang Thành ăn mì gói, ngồi vào bàn làm việc, bật máy tính xem tin tức mới nhất.
Xung quanh Dong Thành có thêm một số trường hợp mất tích mới, gia đình họ rất lo lắng, dán thông báo tìm người mất tích khắp nơi.
Khác với những vụ mất tích khi đang ngủ trước đó, nhiều vụ mất tích gần đây đều xảy ra vào ban ngày, có người biến mất trên đường đi làm, biến mất ở ga tàu điện ngầm, có người biến mất sau khi đi vệ sinh ở trung tâm mua sắm, đợi có người đi vào tìm nhưng phát hiện bên trong không có ai hết.
Đoạn phim giám sát cũng cho thấy sau khi những người đó bước vào, thì không bao giờ xuất hiện nữa. mại.
Theo thông báo do chính trung tâm thương mại đăng tải, họ cho biết gần đây đang tiến hành cải tạo nên tạm thời đóng cửa.
Một cách nói rất rõ ràng, chắc là Người Gác Đêm đã can thiệp vào, bọn họ đã đóng cửa trung tâm mua sắm, còn về việc muốn đóng cửa vĩnh viễn hay cử người đến xử lý sự việc linh dị này, thì Giang Thành không biết.
Mong là có thể kiềm chế được nó.
Tắt máy tính, Giang Thành chậm rãi nhắm mắt lại, dùng tay xoa xoa thái dương.
Thời gian gần đây xảy ra rất nhiều chuyện khiến hắn cảm thấy mệt mỏi, chưa kịp giải quyết vấn đề của mình thì Lâm Uyển Nhi lại xảy ra chuyện.
Hắn gần đây cũng thường xuyên cảm thấy lạnh tay chân, ngâm kỉ tử để uống cũng không có tác dụng, cảm giác lạnh lẽo dường như đến từ tận đáy lòng, hoặc từ nơi sâu nhất trong linh hồn.
Đứng trước gương tạt chút nước lạnh lên mặt, sự mệt mỏi đã giảm đi một chút, nhìn mình trong gương, Giang Thành đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ.
Trông giống như một thứ gì đó, đang đột lốt mình vậy.