Chương 542: Bác sĩ tôi về rồi
Chương 542: Bác sĩ tôi về rồiChương 542: Bác sĩ tôi về rồi
Đây có lẽ là ăn mòn...
Vô trong cơ thể hắn cũng đang không ngừng ăn mòn chính mình, chờ sau khi mình hoàn toàn mất đi ý thức, cỗ thân thể này sẽ biến thành một cái VỎ.
Vô sẽ thay thế hắn, sinh sống trên thế giới này.
Đến lúc đó, có lẽ hắn cũng sẽ trở thành một sự kiện linh dị trên trang web, chờ thế hệ đến sau giải quyết.
Nên được gọi tên là gì?
Hai tay chống trước gương, Giang Thành chợt nảy ra ý tưởng này, cái bóng của hắn lặng lẽ đứng ở phía sau, như không có chuyện gì xảy ra.
Cùng lúc đó, một chiếc xe tải màu đen tiến đến một công viên bỏ hoang cách phòng làm việc khoảng vài trăm mét.
Biển số bị chặn, xe đi rất chậm, khi đi qua hàng rào, cửa xe đột ngột mở ra, sau đó một cái bóng người to lớn đầu đội bao tải bị đá xuống.
"Ối da!" Bóng người lăn trên mặt đất mấy vòng, rồi mới dừng lại.
Sau khi tên mập mặt mũi lấm lem giấy giụa thoát khỏi cái bao tải trên đầu, chiếc xe tải màu đen đã biến mất từ lâu, cách đó không xa là một dãy đèn đường, dưới ánh đèn yếu ớt, mặt mũi tên mập rạng rỡ.
Anh ta nhận ra một quán ăn ven đường, lúc này quán đã đóng cửa từ lâu, nhưng biển hiệu vẫn còn sáng đèn.
Nơi này cách phòng làm việc của bác sĩ không xa, mỗi lần tên mập đến chợ rau mua đồ ăn đều phải đi bộ qua đây, tên mập mơ hồ nhớ ven đường có một công viên bỏ hoang, nghĩ bụng chắc là mình đang ở trong công viên.
Không dám trì hoãn, tên mập lập tức chạy về phía phòng làm việc.
Vừa gõ cửa, khoảnh khắc nhìn thấy bác sĩ, tên mập suýt chút nữa đã bật khóc: "Bác sĩ, tôi còn tưởng rằng kiếp này sẽ không được gặp lại anh nữa."
Giang Thành biết lúc này tên mập sẽ trở về, mặc dù trong lòng rất vui, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, không cho tên mập chút mặt mũi nào: "Anh về đây làm gì?"
"Bác sĩ, tôi biết là kẻ nào đứng đẳng sau giở trò rồi, là Người Gác Đêm." Tên mập cực kì tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha, múa may chân tay kể lại cho Giang Thành những gì mình đã trải qua mấy ngày nay: "Tôi mới rời đi không lâu, anh đoán xem tôi đã gặp ai?"
"Ai?" Giang Thành bê cốc cà phê lên, nhấp một ngụm, bình tĩnh nói.
"An Hiên!" Tên mập trợn tròn mắt.
Sắc mặt Giang Thành hơi thay đổi, cực kì phối hợp với cảm xúc lúc này của tên mập: "Là anh ta? Chỉ có một mình anh ta thôi?"
Tên mập trợn mắt nói: "Không, còn có 7,8 gã khỏe mạnh. Chúng tôi chiến đấu rất lâu dưới trời mưa to, nhưng cuối cùng bọn họ cậy người đông, đã đánh tôi bất tỉnh rồi mang tôi đi."
Giang Thành nghĩ tới thân thủ của An Hiên, cuối cùng hít một hơi thật sâu nói: "Tiếp tục đi."
"Sau đó bọn họ nhốt tôi lại, mỗi ngày đều tra tấn ép cung." Tên mập nói càng lúc càng nhiệt tình: "Nước ớt, ghế hùm(*), treo ngược tôi lên, còn dùng sắt nung để hù doa tôi, ép tôi phải tiết lộ thông tin về anh."
(* Ghế hùm: hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duỗi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau)
"Này, nhưng Vương Phú Quý tôi là ai chứ, tôi sẽ không bao giờ phản bội anh em của mình, những thông tin về anh, một chữ tôi cũng không nói!" Toàn thân tên mập toát ra ánh sáng công lý chính nghĩa: "Sau đó bọn họ thấy tôi mạnh mẽ quyết tâm, biết tôi là một người cứng rắn, liền định dùng sắc đẹp để sa hoá tôi, nên đã gọi vài cô gái xinh đẹp đến để dụ dỗ tôi..."
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt không mấy thiện cảm của Giang Thành, tên mập liền dừng việc kể mấy cảnh về cuộc đấu trí với các cô em lại: "Bác sĩ." Tên mập nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy mục tiêu của bọn họ là anh, tôi đã chặn hết họng súng cho anh rồi."
"Ừm, biết rồi." Giang Thành gật đầu.
Tên mập bồn chồn nhìn xung quanh, không biết bác sĩ có ý định tiếp nhận mình hay không, anh ta nhìn thằng vào mắt Giang Thành, vẻ mặt chân thành, chủ động nói: "Bác sĩ, cô Lâm không có ở đây, tự anh phải cẩn thận một chút, dù sao anh cũng chỉ có một mình, con cọp cũng có lúc ngủ gật cơ mà!" (ý nói người rất có bản lãnh cũng có lúc sơ ý; nhắc nhở phải luôn luôn cẩn thận nếu không sẽ phạm sai lầm. )
Anh ta cố tình nhấn mạnh hai chữ "một mình".
"Được rồi." Giang Thành cúi đầu nghịch nghịch điện thoại.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ngại ngùng. Tên mập suốt đường bị bọc bao tải, vừa khát vừa đói, quan trọng hơn là anh ta sợ bước ra khỏi cánh e1Ýa ăn nhà này eẽã lai bi bắt eác. Không có bác sĩ, anh ta chỉ là một tên cặn bã có sức chiến đấu là 5.
"Gululu..." Bụng tên mập không biết điều kêu lên, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi mì ăn liền bay lơ lửng trong không khí, chính là mì bò om Khang Suất Phó.
"Trong tủ lạnh có đồ ăn đấy, tự đi lấy đi." Giang Thành tiện tay lấy một tờ báo ra, dựa vào ghế sô pha bắt đầu đọc, cũng không có ý định nói chuyện với tên mập: "Trước khi đi, tắm rửa thay đồ đi, tôi vừa dọn dẹp tầng hai xong, đừng có làm bẩn".
Nghe vậy, hai mắt tên mập sáng lên, vội vàng đứng dậy: "Được chứ được chứ, bác sĩ, anh cứ yên tâm."
Tắm rửa xong, tên mập đi thằng vào phòng bếp: "Bác sĩ." Giọng nói của tên mập từ trong bếp vang lên: "Anh có đói không, tôi làm cho anh chút đồ ăn đêm, bít tết thế nào?Bít tết mà cậu em Bì Nguyễn mang đến vẫn còn."
Giang Thành ngồi ở bàn máy tính, tiếng gõ bàn phím hời hợt vang lên: "Cũng được."
Ăn bít tết xong, tên mập cuối cùng cũng khôi phục được một nửa sinh mệnh, dựa vào ghế sô pha ợ ra một cách mãn nguyện: "Bác sĩ, mấy ngày nay anh không gặp phải chuyện gì phiền phức chứ, hai ngày trước tôi nằm mơ thấy anh cãi nhau với người ta, bởi vì cái miệng lắm lời mà bị người ta đánh chết, khiến tôi sợ quá giật mình tỉnh dậy, toàn thân đổ mồ hôi lạnh."
Giang Thành ngẩng đầu, nghiêng người nhìn chằm chằm tên mập, cảm thấy mình thật là sai lầm khi không để đám người của người đàn ông trung niên đánh cho anh ta một trận, rồi mới cho quay về.
Bởi vì phải dẫn tên mập vào phó bản, nên Giang Thành vẫn kể cho anh ta nghe chuyện xảy ra gần đây, xét thấy miệng tên mập không khác gì cái loa đài nên anh ta cũng không nói gì đến chuyện về Lâm Uyển Nhi.
"Sếp Lâm thì tôi không có ý kiến gì, nhưng cái tên Hoè Dật kia có đáng tin cậy không?" Tên mập lo lắng, sợ Giang Thành bị lừa gạt mà không hề biết.
"Chắc sẽ không, tôi nói mình là Đỏ Thẫm, anh ta không dám làm loạn đâu." Giang Thành giải thích.
Tên mập nghe vậy, giơ ngón tay cái khen ngợi: "Muốn nói đến thất đức thì đúng vẫn phải là bác sĩ, cái đầu anh toàn là những ý nghĩ xấu xa, người bình thường ai lại nghĩ đến việc giả làm Đỏ Thẫm cơ chứ?"
"Nhưng bác sĩ, anh lựa chọn kéo Trần Cường vào cùng đội là rất sáng suốt đấy, tôi cảm thấy người này được." Tên mập nói: "Anh ta chắc chắn Khi tên mập nói lời này, Giang Thành đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, cái miệng của tên mập này có những lúc như được khai sáng vậy, chuyện tốt thì không linh, nhưng chuyện xấu thì nói cái nào cái đấy chuẩn.
"Tôi... Tôi sẽ suy nghĩ thêm." Giang Thành do dự nói.
"Khi nào thì hành động?"
"Hai ngày sau." Giang Thành nói: "Trước đó tôi còn có việc phải xử lý."
"Được thôi, bác sĩ."
Đêm đã khuya, nằm trên chiếc giường sofa quen thuộc, chỉ số hạnh phúc của tên mập tràn đầy, quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của Giang Thành, phát hiện cửa phòng ngủ không đóng mà hé mở một nửa.
Tên mập đã đưa ra nhiều suy đoán khác nhau về việc Người Gác Đêm bắt được anh ta, nhưng sau nhiều suy nghĩ, anh ta không nghĩ ra được lý do, cuối cùng anh ta đành bỏ cuộc.
Tốt hơn hết vẫn nên để những chuyện phải động não cho bác sĩ.
Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, Lâm Uyển Nhi đã tới, sau khi nhìn thấy tên mập, Lâm Uyển Nhi chỉ hỏi mấy câu liền bỏ qua cho anh ta, điều này khiến tên mập thở phào nhẹ nhõm.