Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 543 - Chương 543: Bảo Tàng Dân Tộc

Chương 543: Bảo tàng dân tộc Chương 543: Bảo tàng dân tộcChương 543: Bảo tàng dân tộc

Giang Thành lái xe đưa Lâm Uyển Nhi và tên mập đến nơi Hoè Dật ở.

Trước khi đến đó, Giang Thành đã dặn dò Hoè Dật, những chuyện về trang web không nên nói quá nhiều, mà hãy sắp xếp riêng các sự kiện linh dị được lựa chọn ra, sau đó sau khi mọi người thảo luận xong, sẽ chọn một trong số đó.

"Vị này là..." Hoè Dật nhìn về phía tên mập.

"Vương Phú Quý." Tên mập rất tự tin, trong mắt có chút tin tưởng nhìn Hoè Dật.

"Anh Phú Quý." Hoè Dật cười híp mắt, giống như đang gặp lại người thân vậy, chắc là cũng coi tên mập là nhân vật giống như Lâm Uyển Nhi và Giang Thành.

Ba người Đỏ Thẫm... Hoè Dật cảm thấy lần này ổn rồi.

Hơn nữa, nhìn vào ánh mắt này, rồi thân hình này, chắc chắn là một nhân vật cấp độ đại ca Đỏ Thẫm rồi.

Nếu đây là trong tiên hiệp, thì chính là lão tổ không dễ lộ diện trong gia tộc.

Hoè Dật rất nhiệt tình chào mọi người rồi mời ngồi xuống, kéo rèm lại, trong phòng đột nhiên tối om, sau đó lấy máy chiếu ra chĩa vào tường.

"Tổng cộng tôi đã chọn ra ba sự kiện linh dị, toàn bộ đều là cấp C, đều ở gần thành phố của chúng ta, quãng đường lái xe sẽ không vượt quá 6 tiếng."

Rất nhanh, trên tường đã có hình ảnh.

Đó là một tòa nhà ba tầng có vẻ ngoài cổ kính, phong cách kiến trúc khá kỳ lạ, ước tính ít nhất cũng đã một trăm năm tuổi.

"Đây là sự kiện đầu tiên: Sự kiện tượng người bán thân của bảo tàng Phong Thành."

Hoè Dật cầm điều khiển từ xa trong tay, sau khi nhấn vào, màn hình bắt đầu thay đổi liên tục, khoảng cách thời gian khoảng 10 giây, hiển thị khung cảnh bên ngoài của tòa nhà từ các góc độ khác nhau và các khoảng thời gian khác nhau.

"Đây là cái gì?" Tên mập nhìn góc màn hình hỏi.

Hoè Dật dừng hình ảnh lại rồi phóng to ra từng chút một, mọi người đều chú ý ở cửa sổ xa nhất trên tầng hai của bảo tàng có một bức tượng người bằng đồng. Tượng người chỉ lộ ra phần thân trên, điều quỷ dị nằm ở khuôn mặt của tượng người, vẻ mặt đau đớn trông như thật.

"Đây là một bảo tàng dân tộc có lịch sử gần trăm năm." Hoè Dật giới thiệu: "Nhưng cách đây không lâu, người quản lý của bảo tàng này đột nhiên biến mất, không lâu sau, mọi người phát hiện một người quét dọn, cũng như một nhân viên phụ trách bảo trì bên trong này cũng đã mất tích."

"Đúng rồi, bảo tàng dân tộc này có lượng khách tham quan rất ít, lại nằm ở một vùng ngoại ô hẻo lánh, bình thường cũng không có nhiều người đến đây cho nên trong bảo tàng chỉ có ba người: người quản lý, nhân viên bảo trì và nhân viên dọn vệ sinh."

"Các hiện vật chỉ có giá trị lịch sử và không có giá trị gì mấy về kinh tế, cho nên đến nhân viên bảo vệ cũng không có".

"Cái này thì có liên quan gì đến tượng người?" Lâm Uyển Nhi hỏi.

Tên của sự kiện linh dị này là Sự kiện tượng người bán thân của bảo tàng Phong Thành, tượng người xuất hiện trong hình ảnh cũng thấy rõ là có gì đó không ổn, khiến người ta có cảm giác rùng rợn.

Hoè Dật tiếp tục bấm vào điều khiển từ xa: "Mọi người hãy nhìn tiếp đi, đây là hình ảnh quảng cáo về các vật trưng bày trước đây của bảo tàng. Đây là bức ảnh được cảnh sát trong bảo tàng chụp sau khi người quản lý biến mất."

Hai hình ảnh được chiếu lên tường cùng nhau, một ở bên trái và một ở bên phải.

Đó là hai bức tượng người, xét về kích thước thì hẳn là những bức tượng có kích thước thật như người, tuy nhiên, chúng chỉ có phần thân trên, phần thân dưới được thay thế bằng một đài sen kỳ quái.

Bên ngoài tượng được ngăn cách bởi một tấm kính dày, phía dưới bên phải của tấm kính có một tờ giấy dán có viết mấy chữ.

Mơ hồ có thể nhìn ra là dùng bút đỏ để viết, nhưng lúc này nét chữ đã mờ không nhìn rõ.

"Đây là..." Tên mập trừng to mắt.

"Đúng vậy." Sắc mặt của Hoè Dật kỳ quái gật đầu: "Hai bức tượng này chắc hẳn là giống nhau, nói như vậy có lẽ không chính xác, ừm... bức tượng này đã phát sinh thay đổi."

Đây là một chuyện rất rõ ràng, bức tượng đầu tiên là của một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, vóc dáng cao lớn và khỏe mạnh, còn bức tượng thứ hai là một ông già, thân hình còng và bị mù một mắt.

Nhưng †tiđng tư nhau cả hai bức trna đầu có những biểu cảm đau đớn một cách dị thường.

Tiếp theo, Hoè Dật hít một hơi thật sâu, đây hình như là một loại tín hiệu nào đó, Hoè Dật ấn nút, hình ảnh trên tường lại thay đổi, lần này là ảnh chụp.

Một ông lão dáng người khom lưng, hai tay cầm một cây chổi khổng lồ quét lá rơi trên sàn, phía sau là bảo tàng dân tộc.

Phong cách tổng thể buồn tẻ và trang nghiêm, tạo cho người ta cảm giác hoang tàn khi thời thế thay đổi.

Điều thực sự khiến mọi người chú ý là một nửa khuôn mặt của ông lão giống hệt ông lão trong tác phẩm điêu khắc thứ hai!

"Ông lão họ Triệu, chính là người quản lý mất tích của bảo tàng dân tộc này." Hoè Dật quay đầu nhìn mọi người nói.

"Ngoài ra, mọi người hãy chú ý nhìn vào đây." Hoè Dật phóng to bức ảnh lên, ở rìa bức ảnh, vừa vặn cắt đến chỗ cửa sổ trên tầng hai của bảo tàng.

Góc độ có vấn đề, chỉ còn lại một nửa cửa sổ.

Mà chính lúc đó nửa cửa sổ này đang có gió, tấm rèm dày màu đỏ sậm vốn treo ở cửa sổ bị gió cuốn lên, lộ ra một khuôn mặt bằng đồng ẩn nấp sau đó.

Mặt đang hướng về phía ông lão, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ông, giống như đang trốn sau tấm rèm và nhìn trộm.

Đó là tác phẩm điêu khắc trong bức ảnh đầu tiên!
Bình Luận (0)
Comment