Chương 546: Ăn vạ
Chương 546: Ăn vạChương 546: Ăn vạ
Lâm Uyển Nhi nói qua loa: "Thủ đoạn của tôi, bà ta biết, bà ta chỉ còn sống được vài năm nữa, con cái, cháu chắt, v. v. gì đó phải xem xét một chút, chắc bà ta cũng không muốn nhìn thấy những người này đi trước mình."
"Tôi cũng có bạn ở nhà tang lễ, đến lúc đó, nhỡ mà run tay một cái lỡ làm vỡ bình tro cốt của bà ta, cũng chỉ là một tai nạn mà thôi." Lâm Uyển Nhi lấy điện thoại di động ra: "Một ngày tốt lành với gió nồm, thì tro cốt cũng không cần phải nhặt."
Sắc mặt của Hòe Dật thay đổi, trong lòng khẽ thở dài: "Đỏ Thẫm thật là lợi hại!"
Hôm qua lúc Giang Thành phun hoa sen ra từ miệng cho Tiết Kim Hoa, anh ta cũng có mặt: "Đỏ Thẫm có lớp huấn luyện đặc biệt cách làm thế nào để chửi người ta sao?" Hòe Dật thầm nghĩ: "Sao hai người này lại nói giống nhau đến như vậy?"
"Chẳng lẽ giữa Đỏ Thẫm và Người Gác Đêm còn xảy ra chiến tranh mạng, sử dụng bàn phím để chào hỏi người nhà của nhau sao?"
"Đây là cái gì? Một cuộc tranh giành thế chủ động về tỉnh thần?"
Hòe Dật còn chưa kịp nghĩ ra, Giang Thành và những người khác đã mở cửa rời đi, mấy giây sau, tên mập quay lại, đứng ở cửa nói: "Này anh kia, gọi anh đi cùng đấy!"
"Hãy mang theo mọi thứ cần mang theo."
"Được, được." Hòe Dật lập tức thu dọn đồ đạc, nhét máy tính, máy chiếu, ổ cứng các loại vào ba lô, chỉ lo lắng mình sẽ làm vướng chân nhóm ba người Đỏ Thẫm.
Trước khi đi còn không quên khóa cửa.
Đỗ ở tầng dưới là chiếc Mercedes-Benz Jeep màu đen đã từng là của anh ta, anh rất chủ động đảm nhận vai trò lái xe.
Tên mập không nói gì, rất sáng suốt mở cửa ghế lái phụ rồi ngồi vào trong, nhường ghế sau cho bác sĩ và bà chủ Lâm.
Theo chỉ dẫn điều hướng, nhóm người Giang Thành nhanh chóng đến gần khu vực phòng làm việc.
"Tại sao không thấy xe của Tiết Kim Hoa?" Giang Thành cau mày: "Bọn họ đến đâu rồi?"
Tiết Kim Hoa là một người rất phô trương, nếu mà bà ta đã đến, thì Bì Nguyễn cũng là học từ bà ta mà ra.
"Lúc gọi điện cho bà ta nói đã đến rồi." Lâm Uyển Nhi nhìn điện thoại, giữa lông mày hiện lên một biểu cảm khác lạ.
Khi chiếc xe rẽ vào chỗ đỗ xe dành riêng của Lâm Uyển Nhi, một người bất ngờ nhảy ra từ phía sau một chiếc ô tô màu đen và đâm thẳng vào xe.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Hòe Dật phanh gấp và dừng lại cách người già kia hai mét.
Nhưng chuyện không ngờ là người già đó bước đi nhanh nhẹn, lộn một vòng đã nằm phía trước xe, giỏ rau cũng ném xuống đất, củ cải và bắp cải vương vãi khắp mặt đất.
"Ôi da!" Một bà già trùm khăn trùm đầu nằm trên mặt đất, rên rỉ đau đớn: "Đau quá, xương cốt già nua của tôi suýt nữa bị kẻ vô tâm này đâm chết rồi!"
"Mẹ kiếp!" Hòe Dật lo lắng nói: "Tôi còn chưa chạm vào bà ta mà!"
"Đây không phải là ăn vạ sao!" Tên mập trợn to hai mắt, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải chuyện như vậy, trước đây đã từng thấy trên TV, nhưng lần này lại gặp phải người thật việc thật.
Tiếng kêu than của bà già nhanh chóng thu hút một nhóm người qua đường đến xem, nhưng sau khi nhìn thấy đó là một bà già, có không ít người đã tỏ ra tức giận.
Đây đã không phải là lần đầu tiên rồi, bà già được coi là kẻ gây phiền toái chung trong khu phố này, hơn nữa xe thông thường sẽ không bao giờ tông vào, chỉ nhắm chuẩn tông vào xe sang thôi.
Nhờ khả năng diễn xuất điêu luyện nên tỷ lệ thành công khá cao.
Bà già rên rỉ to hơn, đôi mắt nhỏ giấu dưới cánh tay trợn ngược lên.
Ngồi trong xe, Giang Thành lập tức hiểu ra đây là một cái bẫy do Tiết Kim Hoa giăng ra cho bọn họ, chính bà ta là người đã sắp xếp bà già này.
Phỏng chừng mọi chuyện xảy ra ở đây đều là do người của Tiết Kim Hoa sắp đặt rồi lén quay lại.
Chuẩn bị dùng chuyện này như một con bài mặc cả để tống tiền họ không can thiệp vào chuyện của Bì Nguyễn nữa.
"Mội người đừng hành động." Giang Thành mở cửa xe đi ra ngoài.
Nhìn thấy có người xuống xe, vẻ mặt bà già càng thêm đau đớn, thỉnh thoảng lại di chuyển cơ thể về phía bánh xe, khiến toàn bộ khung cảnh trông chân thực hơn. Giang Thành chạy tới, vô cùng quan tâm ngồi xổm bên cạnh bà già: "Sao rồi? Bà không sao chứ?"
"Ôi da ôi, mấy người chém ngàn đao các cậu, khúc cua sao không giảm tốc độ, muốn đâm chết bà già tội nghiệp này à? Chân trái của ta không còn cảm giác nữa, chắc là gãy rồi..." Bà già diễn rất tròn vai, trong miệng không ngừng chửi rủa, hoàn toàn mang mặt mũi của một nạn nhân.
"Này tôi nói bà đã lớn tuổi như vậy rồi, giữ chút thể diện đi được không, bà đã tống tiền bao nhiêu người rồi? Là một con người, tôi khuyên bà nên tử tế hơn chút đi!" Một ông lão đi ngang qua không nhịn được phải lên tiếng, dùng gậy chỉ vào bà già.
"Không phải việc của ông, lão khốn, cẩn thận ngày mai ra ngoài gọi xe, bị xe tông chết, đến con tạp chủng khốn kiếp trong nhà ông cũng sẽ bị xe đè chết!" Nghe vậy, bà già nhấc nửa người lên, chửi bới ông lão đang bế cháu mình ra ngoài.
"Con mụ này..." Ông lão tức giận đến run người.
Đừng thấy bà già đang nằm dưới đất nhưng tỉnh thần sinh lực cực kì dồi dào, một mình mắng chửi ba bốn người đang chỉ trích mình phải bỏ chạy, thấy trong đám đông đang vây lại không ai dám nói gì nữa, mới lại nằm xuống trước bánh xe với vẻ mặt bá đạo.
Giang Thành ngăn một nữ sinh bị mắng đến khóc nhè lại, cười với bà già nằm trên mặt đất: "Trên mặt đất lạnh lắm, đứng dậy nói chuyện đi."
Bà già trợn ngược mắt, hạ giọng cười lạnh chế nhạo: "Cậu bạn trẻ, tôi thấy cậu cũng là người hiểu chuyện, như vậy đi, cậu hãy cho tôi 20. 000 tệ, tôi sẽ phủi mông rời đi, tuyệt đối không làm khó cậu nữa."
"Nếu không, hôm nay tôi cứ nằm đây, tôi thuộc nhóm người yếu thế, cậu gọi cảnh sát cũng vô ích, sức khỏe của tôi không tốt, cảnh sát cũng không dám làm khó tôi."
"Nếu như tôi thực sự có mệnh hệ gì, các người đều phải chịu trách nhiệm!"
"Không thể đưa cho bà ta, không thể khuyến khích khuynh hướng xấu xa cho những người này!" Nữ sinh bị bà già mắng đã tức giận đến mức vừa khóc vừa quay video bằng điện thoại di động.
"Con điếm kia, nhìn cách ăn mặc của mày, chắc không có thằng đàn ông nào thèm đúng không, chỉ muốn dụ dỗ người ta, cái thứ hư hỏng hết đến xương tủy rồi, có tìm được thằng đàn ông nào thì nó chơi xong cũng đá mày thôi!" Bà già nhìn dáng vẻ của những người xung quanh đang nhảy dựng lên, nhưng lại bất lực không làm được gì, cảm giác thỏa mãn trong lòng hiên rõ trên khuôn mặt. "Được thôi." Giang Thành bất đắc dĩ gật đầu, vẻ mặt thực sự không thể làm gì được bà nữa: "Nhưng bây giờ trên người cháu không có tiền mặt, hay là bà đi lấy cùng với cháu đi, nhà cháu ở ngay gần đây."
"Hihi, coi như cậu cũng biết điều." Bà già khập khiễng đứng dậy, sau đó đi về phía cửa xe, trước khi lên xe, bà ta làm ra bộ mặt chiến thắng, xua tay với những người xem đang tức giận, kiêu ngạo nói: "Chúng mày cứ đứng đấy mà chửi đi, tao đi lấy tiền, đúng là một lũ hèn nhát, chả trách mà nghèo mạt kiếp!"
Sau khi lên xe, bà già sờ soạng, nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy chiếc trâm cài trên đầu Lâm Uyển Nhi, hai mắt bà ta sáng lên, tính toán những người này giàu hơn mình nghĩ, đối phương thẳng thắn đồng ý 20. 000 tệ như vậy, chắc chắn là mình đã đòi ít rồi.
"Bà dám đòi 20 ngàn tệ, bà giỏi lắm." Tên mập thông qua gương chiếu hậu nhìn chằm chằm vào bà già.
Bà già trợn mắt nói: "20. 000 tệ cái gì? Các cậu đụng phải tôi, không phải định dùng 20. 000 tệ để đuổi tôi đi đấy chứ, tôi cần 50. 000 tệ!"
"Nếu không cho tôi 50. 000 tệ tệ, hôm nay chuyện này không xong đâu!"