Chương 547: Đây không phải là vấn đề tiền bạc
Chương 547: Đây không phải là vấn đề tiền bạcChương 547: Đây không phải là vấn đề tiền bạc
"50. 000?" Hòe Dật hét lên: "Sao bà không đi cướp đi?"
"Tôi không quan tâm, nếu không thì hôm nay tôi sẽ bám lấy các cậu, dù sao thì tôi cũng không có việc gì." Bà già cười toe toét, nhe ra mấy chiếc răng vàng to tướng như thể đã ăn chắc của các người rồi.
Đúng như Giang Thành nghĩ, bà già là do Tiết Kim Hoa sắp xếp, mọi chuyện vừa rồi đều do Tiết Kim Hoa sắp đặt quay chụp lại.
Tất nhiên, quay chụp cực kì chuyên nghiệp, góc độ được chọn rất tốt, thoạt nhìn có vẻ như đúng là bọn Giang Thành đã đụng phải bà già.
"Cô gái này, chiếc trâm cài trên đầu của cô rất đẹp, đưa cho tôi đeo hai ngày đi." Nói xong, không đợi Lâm Uyển Nhi lên tiếng, liền lập tức đưa một bàn tay dính đầy bùn đất ra, tháo chiếc trâm trên đầu của Lâm Uyển Nhi xuống.
Giang Thành nhìn thấy cảnh này, liếc nhìn bà già một cái, không nói gì.
Không có trâm cài, mái tóc đen dài buông xõa, Lâm Uyển Nhi mặt không biểu cảm chỉ đạo Hòe Dật rẽ ở ngã tư phía trước, cho xe rẽ vào một khu tường vây.
Tên mập chớp chớp mắt, nơi này anh ta rất quen thuộc, chính là công viên bỏ hoang từng bị vứt lại.
Bà già ngắm nhìn chiếc trâm trong tay, càng nhìn càng thích, tuy là một chiếc trâm gỗ nhưng tay nghề rất tỉnh xảo, trông rất có giá trị.
"Chúng ta tới rồi." Xe dừng lại, Giang Thành đột nhiên mỉm cười.
"Được, cậu đi lấy tiền, lấy tiền xong hãy đưa tôi về. Hôm nay tôi có việc gấp nên đừng có lề mề..." Bà ta còn chưa kịp nói hết câu đã bị Giang Thành túm cổ áo kéo ra khỏi xe và vứt xuống đất.
Nhìn thấy khung cảnh hoang tàn xung quanh, bà già hoảng sợ đánh rơi chiếc trâm xuống đất: "Chúng mày đưa tao tới đây làm gì? Tao nói cho chúng mày biết nhé, đánh người là phạm pháp đấy, cẩn thận bà già này sẽ kiện cho chúng mày khuynh gia bại sản!"
"Đánh bà làm gì?" Giang Thành cười nói: "Đây không phải là cháu bồi thường tiền cho bà sao?"
"Vậy được rồi, tôi sẽ không đòi thêm nữa, 20. 000 tệ là đủ rồi. Cứ làm như trước đã nói đi, lấy tiền xong tôi sẽ rời đi, đảm bảo không gây phiền phức cho các cậu nữa."
Vừa dứt lời, đã nhìn thấy mấy đống tiền từ trong xe ném xuống chân Bà già rất vui mừng, đây là bốn đống tiền đỏ, đều là tờ một trăm tệ, tổng cộng là 40. 000 tệ.
Gấp đôi số tiền bà ta yêu cầu.
"Tiểu Ni Tử, vẫn là cô hiểu chuyện, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không so đo với mấy người nữa." Bà già miệng cười toe toét, cầm tờ giấy bạc và chiếc trâm cài tóc lên, đang chuẩn bị rời đi thì tên mập và Hòe Dật lái xe cũng bước xuống xe.
"Cứ thế mà đi sao?" Giang Thành hỏi: "Bà ơi, hình như bà đã quên mất cái gì thì phải."
"Cái gì?"
"Một cái chân 20. 000 tệ, cái này là bà nói đấy nhé, bây giờ bà đã nhận của chúng cháu 40. 000 tệ rồi, chân còn chưa đưa cho chúng cháu đấy." Nói xong, Hòe Dật cùng tên mập lập tức tiến lên kéo bà già tới vũng nước phía trước ô tô, đặt chân bà ta thẳng với chiếc bánh xe.
Giang Thành ung dung đi đến chỗ buồng lái, sau đó khởi động xe, thấy bánh xe càng ngày càng gần chân mình, sắc mặt bà già kinh sợ: "Không, đừng làm như vậy, tao không cần tiền của chúng mày nữa!"
"Bà ơi, bà đừng nói như vậy mà." Tên mập đang ôm chặt lấy chân bà già nói: "Đây không phải là vấn đề tiền bạc, đây là vấn đề giữ chữ tín."
"Người anh em Hòe Dật, nhất định phải ấn chặt đấy, thỏa thuận rồi chỉ làm gấy chân, nếu như đè vào chỗ khác, người ta lại bắt đầu tống tiền chúng ta đấy." Tên mập ngẩng đầu nói với Hòe Dật đang bị giữ chặt phần thân trên của bà già, với giọng điệu cổ quái.
"Người anh em Phú Quý, anh cứ yên tâm, chắc chắn không thể để người ta đạt được ý nguyện?" Hòe Dật cười quái dị nói: "Lát chiếc xe chạy tới, hai chúng ta cùng nhau buông tay ra, cẩn thận không máu lại bắn đầy mặt."
"Tôi sai rồi, xin các cậu, đừng làm như vậy! Lần sau tôi sẽ không dám nữa đâu!" Bà già chưa từng thấy qua tình thế như vậy, bà ta cũng có thể nhìn ra những người này cũng không phải người bình thường, đều không phải là người nghiêm túc và chính trực gì, bà ta đúng là không bao giờ nên chêu trọc vào những người này, trước giờ bà ta đều chỉ tống tiền những người thật thà.
Giang Thành thỉnh thoảng lại rú ga, trong xe phát ra âm thanh hưng phấn, từ đầu đến cuối, Lâm Uyển Nhi đều im lặng ngồi ở ghế sau, tay lướt di động.
"Giang đại ca." Hòe Dật hết sức hét lên: "Chân trái của bà già này cánh tay đè chân trái xuống, nếu không bà ta sẽ hời mất!"
Bà già nghe vậy trợn mắt lên, mắt thấy sắp không ổn rồi, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: "Tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ dám nữa đâu, tôi tố cáo, tôi tố cáo là có người đã sai tôi đến làm loạn, bọn họ đã đưa cho tôi 20. 000 tệ, nói là sau khi xong chuyện sẽ cho tôi thêm 20. 000 tệ nữa!
Dường như lo lắng Giang Thành đang lái xe không nghe thấy, bà già kêu khóc thảm thiết.
Cuối cùng, bánh xe dừng lại một giây trước khi nghiền nát cơ thể của bà già.
Bà già chỉ còn chút hơi tàn, vẫn trợn ngược mắt, cơ thể co giật liên tục, như thể đang bị động kinh.
Giang Thành mở cửa xe, nhìn bà già nằm liệt trên mặt đất, nói: "Đừng để bà ta chết vội, tranh thủ đến đồn cảnh sát và ghi lại lời thú tội, nếu như dám nói sai một chữ, tôi chơi tiếp với bà."