Chương 555: Vẫn còn giả vờ
Chương 555: Vẫn còn giả vờChương 555: Vẫn còn giả vờ
Bị bỏ lại một mình trong phó bản, trên tiền đề là bị quỷ nhắm đến, nhưng vẫn có thể thoát ra, xem ra trên người anh ta cũng có tồn tại cánh cửa.
Sau khi nghe thấy gọi mình bằng anh Giang, Giang Thành không hề tỏ ra chút khó chịu nào, mặc dù hắn đã từng sử dụng tên giả Hách Soái trong phó bản.
"Là tôi lén nhìn thấy người đưa tôi đến đây, anh ấy gọi anh là bác sĩ Giang." Trần Cường tỏ ra bình tĩnh hơn trước rất nhiều, trên môi còn nở nụ cười.
Giang Thành thở ra, quay người đóng cửa lại.
Ngay sau đó, trong phòng vang lên tiếng bùm bụp, cũng không phải là đánh nhau, chỉ có Trần Cường đơn phương bị đánh mà thôi.
Sau khi bị Giang Thành ném xuống đất theo cách thứ năm và hoàn toàn khác, khí chất cao nhân ngoại thế của Trần Cường đã không còn nữa.
"Vẫn còn giả vờ?" Giang Thành đè anh ta xuống đất, liên tục ma sát, suýt nữa đã làm gẫy tay anh ta.
"Không, không giả vờ nữa." Trần Cường vẻ mặt thống khổ, trên cái trán đau nhức toát mồ hôi lạnh: "Anh Giang, tôi sai rồi, tôi không nên có thái độ nói chuyện với anh như vừa rồi, làm ơn... không, cầu xin hãy tha thứ cho tôi!"
"Anh có thể tới, tôi rất vui mừng, nhưng tôi không thích thái độ anh nói chuyện." Giang Thành lấy ra con dao Trần Cường giấu trên người, vỗ vỗ mặt anh ta, lạnh lùng nói: "Đừng nghĩ rằng qua được mấy cái nhiệm vụ đã là rất giỏi giang, một tháng trước anh chỉ là rác rưởi trong mắt tôi, bây giờ vẫn vậy, cùng lắm là đã có thêm một chút giá trị tái chế."
"Người quý ở chỗ tự biết mình." Giang Thành chậm rãi đứng dậy, buông Trần Cường đang bị đè xuống đất như chó chết ra: "Gần đây tâm trạng tôi không tốt, đừng chọc giận tôi."
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi anh Giang." Trần Cường lập tức thay đổi thái độ, biến trở lại thành thanh niên cung kính trong ác mộng.
Trong khoảng thời gian này Giang Thành tiến vào mấy phó bản, nhưng Trần Cường cũng không nhàn rỗi, trong phó bản anh ta đã tiến bộ rất nhiều, thậm chí còn biết được một ít bí mật của ác mộng.
Thể chất của anh ta vốn dĩ cũng không tệ, để tự bảo vệ mình, đã đặc biệt học một số động tác chiến đấu thực tế. Vốn tưởng rằng lần này gặp Giang Thành sẽ là một sự đàm phán ngang tài ngang sức, anh ta tới đây chỉ là vì mục đích trao đổi lợi ích, nhưng không ngờ khi đi lên lại bị đè xuống đất ma sát như vậy.
Con người một khi bị phá hủy khí thế, mọi việc sau đó sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Giang Thành ngồi dựa lưng trên ghế, Trần Cường ngoan ngoãn đứng ở trước mặt, giống như học sinh tiểu học nghe Giang Thành chỉ dạy.
Giang Thành hỏi, Trần Cường trả lời.
Sau một hồi vật lộn, tình huống hóa ra gần đúng như những gì Giang Thành mong đợi, sau phó bản cổ đại, Trần Cường lại bước vào hai ác mộng và nhận được những cải thiện lớn từ chúng.
Nếu không, anh ta tuyệt đối không bao giờ có đủ dũng khí để nói chuyện với mình như thế này.
"Anh Giang." Trần Cường hỏi: "Lần này anh gọi tôi đến đây là để..."
"Có chuyện tốt cho anh." Giang Thành nhấp một ngụm nước, nói: "Có một phó bản tương đối kỳ quái, chuẩn bị dùng anh để dò đường đi."
" Anh Giang, xin đừng đùa như vậy. Đến anh thậm chí còn không giải quyết được, thì tôi đi với việc tự tìm đường chết có gì khác biệt?" Trần Cường nhăn nhó, anh ta cũng không biết những gì Giang Thành nói là thật hay giả.
Thấy mục đích đánh đập đã đạt được, Giang Thành cũng không hù dọa người thanh niên này nữa, nếu không sợ quá lại không dùng được nữa.
Giang Thành đặt chai nước khoáng trong tay xuống, nhìn anh ta nói: "Nếu anh nghe lời thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, lần này tôi sẽ dẫn dắt đội vào phó bản, ngoài anh và tôi ra còn có ba người đồng đội, thực lực của chúng tôi đều rất mạnh."
Nếu đã như vậy, Trần Cường cũng không dám nói gì nữa, nếu như chọc giận Giang Thành, anh ta chắc chắn sẽ không thể rời khỏi khách sạn.
Vừa nãy khi bị đánh, anh ta đã kêu cứu rất lớn tiếng, nhưng xung quanh yên tĩnh, không có phản hồi nào và cũng không có ai từ khách sạn đến kiểm tra tình hình.
Điều này đã rất chứng tỏ vấn đề rồi.
"Là sự kiện linh dị ở đâu?" Trần Cường thấp giọng hỏi.
Nghe vậy, Giang Thành hơi nheo mắt lại, xem ra Trần Cường biết rất nhiều, hắn vốn tưởng rằng đối phương dính vào chỉ là một ác mộng bình thường, nhưng bây giờ xem ra không chỉ có như vậy. "Anh Giang, hiện tại các nơi đều đang bộc phát sự kiện linh dị, người biết một chút tình hinh đầu sẽ biết chuyện gì đang xảy ra."
Anh ta thần bí nói: "Ác mộng đang thay đổi theo một cách nào đó. Chúng có tác động ngày càng lớn đến thế giới hiện thực. Chúng không còn kéo con người đi xa chỉ đơn giản bằng những giấc mộng nữa."
"Theo phân tích của tôi, mục đích cuối cùng của ác mộng là hoàn toàn trùng lặp với thế giới hiện thực và thay thế thế giới của chúng ta."
"Những sự kiện linh dị chính là lỗ hổng mà ác mộng đã mở ra với thế giới hiện thực."
"Khi lỗ hổng đủ lớn, đó là lúc cái bóng thay thế chủ nhân."
Giang Thành lạnh lùng nghe Trần Cường phân tích, nhưng trong lòng lại rất coi trọng người thanh niên có vẻ ngoài giống sinh viên đại học này.
Hắn không ngờ rằng chỉ dựa vào phân tích mà người thanh niên này có thể nhìn rõ tình hình hiện tại như vậy.
Thậm chí có thể nói rằng các sự kiện linh dị là những lỗ hổng với thế giới hiện thực do ác mộng mở ra, nhằm dẫn độ toàn bộ thế giới ác mộng về trùng khớp với hiện thực.
Giang Thành cũng đã phân tích những thứ này cách đây không lâu.
Nhưng điều khiến Trần Cường ngạc nhiên là khi Giang Thành nghe thấy điều này, hắn chỉ mỉm cười khinh thường và chắp tay lại: "Chỉ vậy thôi à?"
Trần Cường nói ra tất cả những điều này là để thể hiện giá trị của mình, anh ta thực sự lo lắng Giang Thành mang mình theo, chỉ là dùng để làm vật tiêu hao để dò đường đi cho hắn.
Chỉ những người có giá trị mới xứng đáng được sống, anh ta hiểu rất rõ điểm này.
"Nếu như anh chỉ muốn đề cao giá trị của bản thân thì nên lấy ra một số thông tin hữu ích hơn." Giang Thành lắc đầu: "Đừng đem những thứ này ai cũng biết ra này, kẻo lại mất thể diện."
"Còn nữa." Giang Thành nhìn Trần Cường, giọng điệu quan tâm nói: "Đừng dùng những từ thiếu chuyên nghiệp như lỗ hổng để miêu tả, chúng tôi đều gọi nó là... đường mặt trời lặn."
"Đường mặt trời lặn?" Nghe được chữ này, ánh mắt Trần Cường thay đổi: "Tận cùng thế giới?"
Nhiều thứ đột nhiên hiện lên trong mắt Trần Cường.
Anh ta đã đọc rất nhiều loại sách, suy nghĩ bắt đầu trở nên mạch lạc, Đường mặt trời lặn...
Từ này thật quá thích hợp!
Khi Trần Cường ngẩng đầu lên, Giang Thành đã nhìn ra ngoài cửa sổ, để lại cho anh ta một bộ mặt khó đoán.
Trần Cường không khỏi kinh hãi, người đàn ông trước mặt này tựa hồ biết rất nhiều chuyện, nhưng lại không thèm nói ra.
Ẩn dưới sự mệt mỏi và lười biếng đó là sự tự tin tột độ, đồng thời là sức mạnh vô cùng mạnh mẽ khơi dậy sự tự tin.
Đáng sợ...
Quá đáng sợ rồi.
Tuy nhiên, Trần Cường lại thể hiện một cảm xúc khác ngoài sợ hãi, đó là sự phấn khích, đó là sự phấn khích được tạo ra bởi cùng một loại mùi giống nhau.
Trần Cường tỏ ra tuyệt đối phục tùng Giang Thành, kẻ đang đè bẹp anh ta từ bốn phía, bởi vì anh ta biết, ở thời đại ngày nay, nếu muốn sống sót, chỉ một mình thôi là chưa đủ, anh ta phải chọn một người thực lực tuyệt đối để đi theo.
Hiện tại anh ta đã tìm được rồi!
Giang Thành chính là người này!
"Anh Giang, tôi một lần nữa xin lỗi vì những gì tôi đã làm trước đây." Trần Cường nghiêm túc cúi đầu với Giang Thành: "Thật vinh dự khi được hợp tác với anh."
"Tôi không thu gom rác, hi vọng biểu hiện của anh sẽ không làm tôi thất vọng." Giang Thành đứng dậy đi ra cửa: "Mang đồ đạc, đi theo tôi."
"Vâng, anh Giang."