Chương 556: Lữ quán Phúc Xương
Chương 556: Lữ quán Phúc XươngChương 556: Lữ quán Phúc Xương
Trở về phòng, Lâm Uyển Nhi và Hòe Dật đều đã thức giấc, Lâm Uyển Nhi thì đang nhàn nhã ăn bữa sáng, còn tên mập thì đang thuần thục bóc trứng gà.
"Sếp Lâm." Bàn tay đeo găng đưa quả trứng đã bóc vỏ ra: "Bác sĩ đã dặn dò rồi, chị ăn chậm thôi, kẻo nghẹn."
Thấy Giang Thành đã quay về, Hòe Dật đang định chào hỏi thì nhìn thấy người thanh niên đi theo sau Giang Thành.
Người thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, giống như một sinh viên đại học.
"Trần Cường." Giang Thành giới thiệu.
Tên mập đã gặp qua Trần Cường, không cần giới thiệu, ánh mắt Trần Cường chỉ dừng lại trên người Hòe Dật hai giây, sau đó dời đi, nhìn Lâm Uyển Nhi.
"Giang đại ca." Hòe Dật cầm máy tính trong tay bước nhanh tới: "Bên kia có tin tức rồi, quả thực có manh mối, nhưng bọn họ không chuẩn bị bán."
"Không bán thì bọn họ chuẩn bị làm gì?" Tên mập nghỉ hoặc hỏi.
"Bọn họ muốn hợp tác, cùng chúng ta giải quyết sự kiện linh dị này." Hòe Dật dường như cũng không thể hiểu được, cau mày nói.
"Bọn họ còn nói, nếu như chúng ta đồng ý, bọn họ sẽ lập tức đi đến thị trấn Đá Xám, bọn họ sẽ ở đó đợi chúng ta."
"Anh Giang." Trần Cường nói nhanh: "Bên trong sự kiện linh dị phức tạp đến như thế nào chắc hẳn anh cũng đã rõ, tổn thất của đội ngũ một phần lớn đến từ mâu thuẫn nội bộ, tôi không khuyến nghị đưa những người không rõ lai lịch vào cùng."
"Cứ đồng ý với bọn họ trước đi." Lâm Uyển Nhi dùng khăn ăn lau miệng, ngước mắt lên nói: "Để Bì Nguyễn thu xếp xe, chúng ta sẽ chạy tới đó xem bọn họ có manh mối gì. Về phần có nên hợp tác hay không, hiện tại không cần phải vội kết luận."
Một giờ sau, bọn họ lên một chiếc SUV màu đen, Bì Nguyễn ngồi ở ghế lái, anh ta nhất định phải lái xe chở bọn họ đi.
Hòe Dật kéo Trần Cường ngồi ở hàng cuối cùng, giới thiệu cho anh ta thông tin tổng quát về sự kiện sân ga Tháng Năm ở thị trấn Đá Xám trên đường đi. lái xe nghe thấy.
Mãi đến hai giờ chiều, bọn họ mới rời khỏi đường cao tốc và lái xe vào một con đường đất đầy cát, có lẽ vì cơn mưa vừa qua nên trên đường có rất nhiều ổ gà.
Ngay lúc tên mập đầu óc choáng váng sắp nôn mửa thì chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, sau khi xuống xe, Trần Cường không khỏi cau mày nhìn cảnh tượng trước mắt.
Mức độ cũ kĩ lâu đời của thị trấn nhiều hơn so với tưởng tượng, thời gian dường như đã dừng lại từ 20 năm trước, hoặc thậm chí lâu hơn.
Nó nằm ở một vùng hẻo lánh, được bao quanh bởi những ngọn núi, giao thông cũng rất bất tiện.
Và quan trọng hơn, người dân ở đây dường như không chào đón người ngoài, khi nhìn thấy xe ô tô tới, bọn họ đứng thành từng nhóm hai, ba người ở đằng xa, nhìn bằng ánh mắt cổ quái.
"Rất bình thường, rất bình thường, tôi đã từng đến vài ngôi làng như thế này khi bàn bạc về một số dự án. Lãnh đạo rất nhiệt tình, nhưng thái độ của dân làng bên dưới lại không tốt lắm." Đối với tình huống hiện tại, Bì Nguyễn có vẻ rất quen thuộc, anh ta nhìn quanh hỏi: "Bác sĩ Giang, anh xem chúng ta sẽ đi đâu?"
"Chúng ta còn có việc phải làm, cậu về trước đi." Giang Thành nói.
Đây là việc của bọn họ, không muốn kéo Bì Nguyễn xuống nước, chỉ khi ngồi sau song sắt mới biết mạng sống của người thường quý giá như thế nào.
"Trở về?" Bì Nguyễn cười nói: "Bác sĩ Giang, bây giờ đã là lúc nào rồi, anh thấy rồi đấy hai tiếng nữa là trời sẽ tối rồi."
"Cậu tranh thủ thời gian đi, trước khi trời tối lên trên cao tốc." Giang Thành nói.
Nói xong, Bì Nguyễn chỉ có thể bắt đầu giả vờ tạm biệt mọi người, nắm lấy tay tên mập không buông, xúc động nói: "Anh mập, tuy rằng trên đường em trở về có thể gặp nguy hiểm, đây có thể là lần cuối cùng anh và em gặp nhau, nhưng tuyệt đối không được lo lắng cho em, cũng đừng cầu xin bác sĩ Giang giữ em lại."
Tên mập nắm chặt tay Bì Nguyễn, chân thành nói: "Người anh em Bì Nguyễn, cậu yên tâm, tôi sẽ không làm như vậy đâu."
Mãi cho đến khi xe của Bì Nguyễn biến mất ở cuối đường, Giang Thành mới quay đầu nhìn Hòe Dật, đến đây đều là do anh ta liên lạc.
Nhân ra Giana Thành đang nhìn mình Hòe D↠mới nhân ra nói: "Lữ quán Phúc Xương, chúng ta đã hẹn ở lữ quán Phúc Xương."
Phúc Xương...
Một cái tên mang phong cách rất cổ xưa, rất phù hợp với phong cách của cả thị trấn.
Đi dọc con đường bên trong thị trấn, khắp nơi đều là những ánh nhìn kỳ quái, trong thị trấn hầu như không nhìn thấy người thanh niên nào, chỉ có một số người già và trẻ con chưa trưởng thành.
Càng đến gần trung tâm thị trấn, không khí cổ xưa càng trở nên mạnh mẽ, một số tòa nhà cũ kỹ, màu xanh xám dần bắt đầu xuất hiện.
Một phần là cách bố trí sân khép kín chủ yếu là những ngôi nhà một tầng, với các phòng là các đơn vị và một số phòng được kết nối với nhau để tạo thành một ngôi nhà.
Một số ngôi nhà được bố trí dọc theo chu vi của nền móng và cùng nhau tạo thành một khoảng sân.
Thỉnh thoảng có những tòa nhà ba bốn tầng với bố cục tổng thể hoành tráng, tường dày, cửa sổ tương đối hẹp, tường lốm đốm, còn mơ hồ sót lại dấu vết hư hỏng.
Trần Cường đi bên cạnh Giang Thành nhìn về phía kiến trúc chung quanh: "Những kiến trúc này ít nhất đã gần trăm năm tuổi rồi, xem ra lịch sử của Thị trấn Đá Xám còn dài hơn chúng ta nghĩ."
Trong số ít người, chỉ có khí chất của Lâm Uyển Nhi phù hợp với hoàn cảnh, khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ quyến rũ, nhưng rõ ràng trông cô ấy cũng chỉ khoảng trên dưới 25 tuổi.
Hòe Dật nhìn theo bóng lưng Lâm Uyển Nhi, nhớ tới lời mẹ dặn dò.
Phụ nữ càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm.
Dừng chân lại, Giang Thành ngẩng đầu nhìn chằm chằm tòa nhà trước mặt, phong cách kiến trúc mang hơi hướng châu Âu, cửa mở, phía trước có mấy cột đá đứng.
Bốn chữ lữ quán Phúc Xương được khắc trên một tấm bảng và treo phía trên cửa.
Một cô bé đội mũ chóp ngồi xổm dưới cột đá, miệng ngậm kẹo mút, sau lưng đeo một chiếc túi màu đen.
Không biết nó được làm từ chất liệu gì, nhưng kết cấu có chút đặc biệt.
Khi đám người Giang Thành nhìn về phía cô bé, cô bé cũng ngẩng đầu lên nhìn đám người Giang Thành từ trên xuống dưới, vừa khi hai nhóm Sau đó có mấy người người Giang Thành đi theo cô bé vào một căn phòng, đó là một căn phòng rộng có bốn người đàn ông đang ngồi quanh một chiếc bàn.
"Được rồi, hiện tại người đã tới đủ, anh có tin tức gì có thể nói được rồi." Một tên vạm vỡ mặt đen nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện, giọng điệu không mấy thiện ý nói.
Anh ta cũng lấy được thông tin từ một người buôn tình báo, muốn có được thông tin thì đến thị trấn Đá Xám, chủ sở hữu thông tin không cần tiền, chỉ cần hợp tác.
Đi tới bên bàn, Giang Thành kéo ghế ngồi xuống, nhìn người đàn ông đối diện, anh ta hiển nhiên là người nắm giữ thông tin.
Trên bàn bày một cuốn sách bìa đen, vừa rồi người đàn ông đang đọc sách, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi mắt xanh lam như ngọc bích.
"Nói cho tôi biết thông tin tình báo đi." Giang Thành rót cho mình một tách trà.
"Không cần vội." Người đàn ông nói: "Tốt nhất vẫn nên nghe yêu cầu của tôi trước, tôi cần các anh dẫn tôi vào đường hầm, nếu như tôi có thể sống sót đi ra, lần này tôi muốn một nửa lợi ích."
"Một nửa thì nhiều quá, hiện tại ở đây có ba nhà, các anh có ít người nhất, theo tôi thì chia đều, mỗi nhà một phần ba." Tên vạm vỡ mặt đen gõ gõ bàn, nhắc nhở: "Cái này đều tốt cho tất cả mọi người."
Nghe vậy, người đàn ông đột nhiên mỉm cười: "Xem ra các anh vẫn chưa hiểu giá trị của manh mối trong tay của tôi." Anh ta đóng sách lại, liếc nhìn mọi người, bình tĩnh nói: "Tôi có cách liên lạc với người đã mất tích trước đó."