Chương 557: Gọi điện
Chương 557: Gọi điệnChương 557: Gọi điện
Nghe xong, trong phòng lập tức im lặng, mấy giây sau, một người đàn ông trong đám người của tên vạm vỡ mặt đen giọng như vịt đực chấn kinh nói: "Anh nói cái gì?"
"Đừng ra vẻ như chưa từng trải như vậy." Cô bé không nói chuyện mấy trước đó lên tiếng: "Chúng tôi có cách liên lạc với người đã mất tích trước đó, anh không bị điếc đâu."
"Liên lạc..." Hòe Dật nhịn không được hỏi: "Liên lạc như thế nào?"
Trong tiểm thức của mọi người, những người biến mất trong sự kiện linh dị chắc chắn đã chết rồi, hơn nữa còn chết ở một thế giới khác hoàn toàn không thể hiểu được bằng lẽ thường.
Như vậy rồi... vẫn có thể liên lạc được?
Lùi lại một bước để nói, nếu thực sự có thể liên lạc, liệu đối phương là người hay quỷ, cũng còn chưa rỡ?
Người đàn ông với đôi mắt xanh lam nhạt lấy ra một chiếc điện thoại di động và đặt nó lên bàn: "Hẳn làn mọi người đều đã biết về sự kiện sân ga tháng Năm ở Thị trấn Đá Xám. Nhóm người đầu tiên biến mất sau khi vào đường hầm. Những người ở lại bên ngoài tiếp ứng đã lần lượt biến mất vào những đêm tiếp theo."
"Trước khi biến mất đều nói đã nhìn thấy sân ga và đoàn tàu hoả quỷ dị kia."
"Điện thoại này là do người chịu trách nhiệm tiếp ứng để lại."
"Vậy thì sao?" Lông mày rậm của tên vạm vỡ mặt đen nhíu lại: "Không phải anh định nói là có thể dùng chiếc điện thoại này để liên lạc với người đã biến mất đấy chứ?"
Nếu như đã dám tiếp nhận công việc này, thì ba người phía tên vạm vỡ mặt đen cũng không phải là người bình thường, hiểu biết của họ về các sự kiện linh dị sâu sắc hơn nhiều so với người thông thường.
Dù vậy, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào chiếc điện thoại di động, như thể một giây tiếp theo, chiếc điện thoại sẽ đột nhiên đổ chuông, rồi mang đến sự bất ngờ hoặc sợ hãi vậy.
Chiếc điện thoại này là một chiếc điện thoại nắp gập đã bị vứt bỏ nhiều năm trước, vỏ máy đầy những vết trầy xước.
Người đàn ông nhấc điện thoại lên, mở nắp, nghịch vài lần, trên màn hình hiện lên giao diện cuộc gọi, trong đó có mấy cuộc gọi nhỡ, trong đó có nhi chú là Na Nhi7 Hổ "Na Như Hổ là đội trưởng của đội người trước đó, chính là người mất tích trong đường hầm." Người đàn ông bình tĩnh nói: "Hãy chú ý thời gian gọi điện đến."
"Đêm ngày hôm qua?!" Có người kinh ngạc kêu lên.
Theo thông tin tình báo, Na Như Hổ và những người khác đã mất tích ít nhất ba ngày, nhưng mới đêm qua, lại có người gọi vào di động của Na Như Hổ.
Dường như biết mọi người muốn hỏi gì, người đàn ông liền nói: "Chúng tôi đã điều tra và phát hiện ra rằng điện thoại di động của Na Như Hổ đã biến mất và đã bị anh ta mang vào đường hầm rồi".
"Chờ đã!" Hòe Dật đột nhiên lên tiếng, kinh ngạc nhìn người đàn ông, chỉ vào điện thoại: "Đây là... đây là có người đã nghe điện thoại sao?"
Trong số cuộc gọi nhỡ hiển thị màu đỏ, thực ra có một cuộc gọi nhỡ màu đen, điều này chứng tỏ là có một cuộc gọi... đã kết nối được.
"Là tôi đã nghe." Người đàn ông thẳng thắn nói.
Giang Thành im lặng một lát, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào người đàn ông: "Đừng có khoa trương như vậy nữa, nội dung cuộc gọi là gì?"
Người đàn ông ra hiệu cho cô bé đứng bên cạnh, cô bé lấy chiếc bút ghi âm từ trong túi ra, mở lên, bên trong phát ra tiếng dòng điện xột xoạt.
"Rẹt..."
"Rẹt..."
Nghe được thanh âm đó, sắc mặt Giang Thành chợt thay đổi, cảm giác này quá quen thuộc, hắn vì loại ghi âm quỷ dị này mà gặp ác mộng, chật vật sống sót cho đến bây giờ.
Đoạn ghi âm của Hồ Yến...
Vẫn là cảm giác quỷ dị đó, giống như tiếng dòng điện, đầu bên kia chắc chắn không phải người, là quỷ!
Đây là một cuộc gọi từ quỷ!
"Rẹt..."
Dây thần kinh căng thẳng của mọi người đồng thời run lên, từ đoạn ghi âm phát ra một âm thanh kỳ quái, giống như... tiếng hát.
Tiếng hát ngắt quãng, nhưng mơ hồ nghe được, có cảm giác cổ xưa, tuyệt đối không phải sản phẩm của thời đại này, ít nhất cũng phải có lịch sử hàng trăm năm tuổi rồi. nhưng lại không thể nghe rõ lời bài hát và chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được giai điệu.
"Chẻ... Chẻ..." Trong tiếng hát còn ẩn chứa giọng nói yếu ớt của một người đàn ông, nếu không lắng nghe kỹ càng không thể nghe thấy.
"Anh ta... anh ta đang nói cái gì vậy?" Tên mập nuốt nước bọt, vẻ mặt rất căng thẳng, dù sao anh ta cũng đã từng gặp phải, một đài phát thanh chuyên nghiên cứu về cách nhìn thấy quỷ.
"Chẻ, anh ta là muốn chẻ cái gì?" Có người thấp giọng suy đoán: "Hay là anh ta bị người ta dùng cái gì đánh cho bị thương rồi?"
Từ giọng nói có thể biết người đàn ông này bị thương nặng, như thể anh ta đang gọi điện thoại khi hấp hối.
"Rẹt..."
Sau đó lại là một tiếng động vô nghĩa khác vang lên, nghe xong khiến người ta phát điên, đúng lúc mọi người tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc...
Đột nhiên!
"Chẻ... chẻ... trả lại da cho tôi!!"
"Ah.... ah"
Trong phòng vang lên một tiếng thét xé lòng, giọng nói của người đàn ông đột nhiên cao lên vài độ.
Bây giờ mọi người cuối cùng cũng nghe rõ ràng, đó không phải là chẻ, mà là dal
Da của người đàn ông đã bị thứ gì đó lột mất, khi sắp chết người đàn ông này muốn lấy lại da của mình.
Cuối đoạn ghi âm, tên vạm vỡ mặt đen toát mồ hôi lạnh trên trán, sau khi suy đi tính lại, anh ta quyết định từ bỏ lần hành động này.
Tuy ràng thù lao hậu hĩnh, nhưng cũng cần phải đánh đổi bằng cả sinh mệnh.
Trong ngành này không bao giờ thiếu những kẻ quá tự cao và đầy tham vọng, chỉ có những người có đủ khả năng và buông bỏ mới sống lâu hơn.
"Thật xin lỗi, hai vị, tại hạ còn có việc phải làm, lần này tôi không cùng xuống nước được rồi." Tên vạm vỡ mặt đen ôm quyền đối với người đàn ông và Giang Thành, xoay người chuẩn bị rời đi.
Người triệu tập Giang Thành và tên vạm vỡ mặt đen tới, nhìn Giang "Thành với vẻ mặt lanh nha†- “CÂIi em này câu không sơ saao^2" Giang Thành nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh ngọc bích của người đàn ông, một lúc sau mới nói: "Tôi cũng muốn hỏi anh, anh gài bẫy chúng tôi như vậy, chẳng lẽ không sợ chúng tôi liên thủ giết chết anh trước sao?"
Nghe vậy, người đàn ông vạm vỡ mặt đen dừng lại, anh ta đã nghe thấy điều gì đó khác lạ từ cuộc trò chuyện giữa hai người: "Ý cậu là gì?"
"Ý chính là hôm nay trong căn phòng này không ai có thể rời đi, nếu muốn sống sót thì chỉ có thể chung tay giải quyết sự kiện linh dị lần này." Trần Cường nhìn chằm chằm vào người đàn ông với vẻ mặt tức giận, người đàn ông này đã cố ý tính toán đặt bọn họ vào trong tình huống này.
Một lúc sau, tên vạm vỡ mặt đen khẽ động đậy, lập tức phản ứng lại: "Là đoạn ghi âm có vấn đề?" Anh ta cao giọng nói: "Ai nghe được đoạn ghi âm này đều sẽ chết!"
Lấy điện thoại di động trên bàn, Giang Thành kéo xuống dưới, nhanh chóng tìm được một cuộc gọi khác mà đã được kết nối, đó là ba ngày trước, thời gian gọi hiển thị là 19 giây.
"Chủ nhân của chiếc điện thoại di động này là sau khi nhận cuộc gọi từ Na Như Hổ, mới biến mất." Giang Thành khẳng định.
"Đúng vậy." Cô bé xen vào: "Hiện tại chúng ta đều là châu chấu trên cùng một sợi dây rồi, nếu không giải quyết chuyện này, chúng ta đều sẽ phải chết."
Giọng điệu của cô bé không những không có vẻ hối lỗi như lẽ ra phải làm sau khi lừa ai đó mà còn mang tính khiêu khích.
"Chẳng trách mà mấy người lại nóng lòng muốn giải quyết chuyện này như vậy, hoá ra là đã bị quỷ nhắm tới!" Sau khi tên mập suy nghĩ rõ ràng, không khỏi tức giận nói.
"Sau khi sự việc được giải quyết, tôi muốn phần của các anh, tôi sẽ lấy hai phần ba." Giang Thành nói: "Sự việc là các anh gây ra, chúng tôi tới đây là để cứu mạng các anh!"
"Nếu như anh không đồng ý, chúng ta sẽ hợp lực giết chết hai người các anh trước, sau đó sẽ bàn bạc giải quyết chuyện này như thế nào." Giang Thành nhìn người đàn ông trước, sau đó lại nhìn sang cô bé.
Người đàn ông gật đầu: "Chốt kèo."