Chương 559: Phong tỏa
Chương 559: Phong tỏaChương 559: Phong tỏa
Đường núi ẩm ướt, giày giẫm lên trên bùn đất, lập tức lún xuống một ít, tên vạm vỡ mặt đen cầm rìu núi đi phía trước dọn đường cho mọi người.
Rừng cây tương đối rậm rạp, tán cây cao lớn, trên đầu mọi người chỉ có thể nhìn thấy một nửa bầu trời, xung quanh cực kì yên tĩnh.
Như thể không có sinh vật sống nào khác trong rừng ngoại trừ bọn họ vậy.
Trước khi bước vào đường hầm, mọi người đều cảm thấy một luồng khí tức quỷ dị, lởn vởn bao quanh mình.
Trong không khí tràn ngập một loại mùi bất an, dường như báo hiệu có chuyện gì đó sắp xảy ra.
"Bác sĩ." Tên mập vác trên lưng một cái túi lớn đi tới nói: "Nơi này hoàn toàn không có đường đi, không phải là anh cũng tin lời nói của tên Lạc Hà kia đấy chứ, sao tôi cứ cảm thấy anh ta có gì đó không đáng tin cậy nhỉ?"
Anh ta lo lắng bị Lạc Hà gài bẫy, bởi vì trước đó bọn họ cũng là bị gài bẫy nên mới đến đây, trong này nói không chừng đang có âm mưu nào đó.
"Có âm mưu hay không thì không rõ, nhưng đường đi chắc sẽ không có vấn đề gì." Hòe Dật thở hổn hển, bước đi loạng choạng với chiếc đèn pin lớn trên thắt lưng: "Khi đến đây tôi đã xem qua bản đồ trên điện thoại di động, đã lướt qua ngọn núi này, đi thêm một đoạn không xa nữa, chính là khu mỏ rồi."
Trên thực tế, vẫn còn có hai con đường dễ đi hơn dẫn đến hầm mỏ, nhưng theo như Lạc Hà nói, chúng đã bị phong toả rồi.
Trần Cường vẻ mặt ủ rũ, suốt đường đi vẫn im lặng, ở phần giới thiệu trước đó, anh ta chú ý tới Giang Thành không dùng bút danh trước đây, mà dùng tên thật.
Phát hiện này khiến anh ta lạnh sống lưng.
Theo hiểu biết của anh ta đối với Giang Thành, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, người đàn ông này không hề có ý định để bất cứ ai ngoại trừ người của mình sống sót rời đi.
Lạc Hà Phó Phó Phù gài bẫy bọn họ, còn có ba người Triệu Hưng Quốc, sợ rằng tất cả sẽ đều phải chết ở đây.
Về việc này, Trần Cường không hề có ý trách móc, ngược lại càng củng cố quyết tâm đi theo Giang Thành. đường đi rất yên bình.
Cho đến khi bọn họ leo qua núi và đi xuống một sườn núi tương đối bằng phẳng, một vài người phía trước đội đột nhiên dừng lại.
"Sao vậy?" Hòe Dật vừa đi tới trước núi vừa nói, nhìn Lệnh Hồ Dũng đang ngồi xổm trên mặt đất.
Lệnh Hồ Dũng mặc dù ngồi xổm trên mặt đất, nhưng vẫn không ngừng nhìn chung quanh, trong mắt tràn đầy cảnh giác: "Cách đây không lâu vừa có người tới đây."
"Làm sao anh biết?" Hòe Dật nhìn chung quanh, không thấy có gì khác thường, ngoại trừ một khoảng bùn và lá cây lẫn trong bùn.
"Bố tôi là thợ săn, ông ấy đã dạy tôi một số biện pháp để loại bỏ dấu chân trong rừng." Lệnh Hồ Dũng nói.
Khu rừng này yên tĩnh như chết vậy, phỏng chừng sẽ không có thợ săn tới, quan trọng hơn là, người đến còn cẩn thận loại bỏ dấu chân.
Điều này rất đáng để suy ngẫm.
"Có thể phán đoán ra đối phương có bao nhiêu người không?" Giang Thành bước tới, hắn cũng không nhìn ra có gì kỳ quái, nhưng nếu như Lệnh Hồ Dũng đã có thể nhìn ra, thì chắc chắn là có lòng tin.
Sự cố sân ga Tháng Năm ở Thị trấn Đá Xám đã được nâng lên thành sự cố linh dị cấp B, người dám dấn thân vào vũng nước bùn này, cũng không phải những tên thông thường.
"Khó để mà nói chính xác, nhưng chắc chắn là không ít." Lệnh Hồ Dũng tiến lên vài bước, đẩy một mảng lớn cỏ dại sang một bên, nói: "Nhìn xem, những đám cỏ này đều bị người đi ngang qua đánh ngã, nhưng lại được người cuối cùng trong đội đỡ dậy ".
"Bọn họ cố tình không đi qua những khu vực trống trải vì lo ngại để lại dấu chân".
"Ít nhất cũng phải mười mấy người." Lệnh Hồ Dũng nhìn chằm chằm mặt đất, đưa ra kết luận.
"Có khi nào là tốp người mất tích lần trước không?" Tên mập chớp mắt hỏi.
"Không phải." Lệnh Hồ Dũng đưa tay sờ lên cỏ nói: "Dấu vết rất mới mẻ, giống như chỉ vừa mới đi qua đây thôi."
Người có thể vào núi vào lúc này sẽ tránh những con đường chính, chọn những con đường vắng người, mọi người không cần suy nghĩ nhiều cũng đoán được mục đích của đối phương. Lại có một nhóm người tiến vào núi, số lượng người còn không ít.
"Tăng tốc."
Nhưng mọi người còn chưa kịp bắt đầu, đã nghe thấy Lệnh Hồ Dũng kêu dừng lại, dường như anh ta đã phát hiện ra điều gì đó, chậm rãi đi về phía một cái cái gò đất.
Gò đất cách bọn họ khoảng 20 mét, phía sau một cái cây lớn, xung quanh phủ đầy rêu.
Giây tiếp theo, cơ thể anh ta chợt khựng lại, rồi đột nhiên ngã xuống, một tấm lưới giăng trên mặt đất nhấc lên, nhốt anh ta vào đó.
"Có phục kích!"
Từ phía sau gò đất chui ra mấy người đàn ông với vẻ ngoài hung dữ, còn có ở phía đối diện và đằng sau lưng cũng có người đang chạy về phía bọn họ.
Chưa đầy 20 giây, bọn họ đã bị bao vây.
Nhưng điều khiến bọn họ ngạc nhiên là những người xung quanh không ai khác chính là người dân của thị trấn Đá Xám, trong số những người đuổi theo từ phía sau, có rất nhiều khuôn mặt trông khá quen.
Đại khái khoảng 20 người, ngoại trừ 7,8 thanh niên cường tráng ra, phần lớn đều là người lớn tuổi.
Nhưng tuyệt đối đừng đánh giá thấp những người già này, cánh tay lộ ra đầy cơ bắp màu đồng, trong tay bọn họ cầm nhiều loại vũ khí và đôi mắt ngập tràn ý định giết người.
Dĩa thép, rìu và thậm chí cả rìu leo núi rất tiên tiến, hay cuốc leo núi và các thiết bị chuyên nghiệp khác.
Quần áo của những người dân thị trấn này cũng rất kỳ quái, người núp sau gò đất ăn mặc rất chuyên nghiệp, nhưng lúc này khi đến gần mới nhận ra đó là một căn lều thấp được che bằng lưới ngụy trang.
Bên trên còn có một lớp lá rụng để che nắng.
"Xem ra chúng ta đã gặp phải một tiệm đen rồi." Tên vạm vỡ mặt đen giơ rìu núi lên, nhưng trên mặt lại không có chút sợ hãi nào.
Bọn họ tuy rằng ít người, nhưng chỉ cần đối phương không có súng, thì thắng bại thế nào còn chưa biết.
"Đây là cái gì vậy?" Tên mập kinh ngạc hỏi: "Không phải toàn bộ thị trấn này đều là tiệm đen đấy chứ, hay là sợ chúng ta phát hiện ra bí mật khai thác trộm vàng của bọn họ, nên muốn giết người diệt khẩu?"
Nhữna thiết bỉ mà nhfữnn naười dân thi trấn nàv đang đen rõ ràna không phải là của bọn họ, nói không chừng là lấy của những người leo núi hoặc cắm trại trước đó.
Đương nhiên, người sống sẽ không tự nhiên đưa những trang thiết bị này cho bọn họ, nhưng xác chết thì dễ dàng hơn nhiều.
Nhất thời, cả hai bên đều đã ở tình trạng sẵn sàng chiến đấu.
"Mấy người là ai?" Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi từ trong đám người bước ra, trong tay cầm một con dao rựa màu đen, lưỡi dao lóe lên tia sáng lạnh lẽo: "Đến sau núi làm gì?"
"Nếu tôi nói đến đây để du ngoạn, chắc chắn anh sẽ không tin, nghe nói sau núi có mỏ vàng, tôi đến để thử vận may xem sao." Giang Thành nheo mắt lại, không một chút sợ hãi.
Từ trong ánh mắt của người đàn ông lộ ra thần sắc quả nhiên là như vậy: "Bỏ vũ khí xuống, tôi sẽ đưa các cậu xuống núi, đây không phải là nơi các cậu nên đến."
"Này, các anh đang lừa kẻ ngốc đấy à!" Tên mập vung vẩy cây sào trong tay, tức giận nói: "Bỏ vũ khí xuống, thì các anh sẽ thả chúng tôi đi chắc? E là sẽ diệt hết chúng tôi rồi chôn sau núi."
"Không đâu, chỉ cần các cậu xuống núi, sau đó giải thích rõ ràng mục đích các cậu đến đây với cảnh sát, chúng tôi sẽ không làm hại các cậu đâu." Người đàn ông nói.
"Huy hiệu trên vai của anh là từ đâu mà có?" Lạc Hà vốn im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng.
Người dẫn đầu mặc đồng phục ngụy trang, trên vai bộ đồng phục ngụy trang lộ ra một thứ màu đen giống như chứng nhận gì đó.
Sau khi người đàn ông tháo chứng nhận đó xuống, sắc mặt của tên vạm vỡ mặt đen, Hòe Dật và những người khác lập tức thay đổi.
Chứng nhận tuy không lớn nhưng rất chất lượng, có màu đen tuyền và in logo màu vàng rất bắt mắt.
"Người Gác Đêm?" Hòe Dật kinh ngạc.