Chương 560: Chứng nhận
Chương 560: Chứng nhậnChương 560: Chứng nhận
"Người Gác Đêm?" Người dẫn đầu khẽ cau mày, nắm chặt chứng nhận nói: "Tôi không biết cậu đang nói đến cái gì, chứng nhận này là do cảnh sát dưới núi cho tôi mượn."
"Nhưng nếu các cậu đã biết đến chứng nhận này, thì hẳn là biết những gì tôi nói là sự thật." Người đàn ông tiếp tục: "Cùng chúng tôi xuống núi, tiếp nhận điều tra đi."
"Hãy nghe lời khuyên của lão đây, trong mỏ vàng đó bị quỷ ám rồi, không cho các cậu đi cũng là vì muốn tốt cho các cậu thôi, những năm qua không biết đã nuốt bao nhiêu người rồi." Một ông già có một vết sẹo trên trán, mang theo giọng nói dày.
Thời gian cấp bách, đi theo bọn họ xuống núi là không thể nào, dù sao cũng không ai dám chắc sau một đêm sẽ có bao nhiêu người bị đoàn tàu hỏa đó chở đi.
Nhưng nghe ý tứ của đối phương, trấn thủ dưới chân núi là Người Gác Đêm, nếu như xảy ra xung đột với bọn họ ở đây, e rằng sẽ gây ra phiền toái lớn.
Ngay đúng lúc này, Lạc Hà móc từ trong túi ra một cuốn sổ, cầm trên tay nói: "Nhanh chóng rời khỏi đây, chuyện ở đây do tôi phụ trách, đừng làm cản trở đến chúng tôi."
Đó là chứng nhận giống như trong tay của người đàn ông, nhưng trông có vẻ cao cấp hơn một chút, bên cạnh huy hiệu màu vàng có một đôi cánh màu đỏ thẫm được sơn.
"Cậu là người được cảnh sát cử đến để giải quyết vấn đề à?" Người dẫn đầu ngạc nhiên hỏi.
"Chuyện trong hầm mỏ của Thị trấn Đá Xám, chúng tôi sẽ giải quyết, các anh hãy canh giữ lối đi vào núi, đừng để người khác cản trở chúng tôi." Khí thế của Lạc Hà rất mạnh, khi nhìn nhau, những người dân thị trấn vây quanh bọn họ phải có đến một nửa tin rằng bọn họ là người được cảnh sát cử đến.
"Tôi hiểu rồi." Người đàn ông gật đầu nhắc nhở nói: "Trong đường hầm núi Đá Xám có những thứ kỳ quái, rất nguy hiểm, các cậu nhất định phải thật cẩn thận."
"Còn nữa, chứng nhận của cậu... có thể để tạm ở chỗ của tôi được không, tôi phải mang xuống núi, báo cáo với cảnh sát một chút." Người đàn ông thầm tính toán, nếu có gian lận, rất có thể đối phương sẽ tìm cớ trốn tránh. "Đương nhiên rồi." Lạc Hà đưa chứng nhận cho người dẫn đầu.
Trên thực tế, sau khi lấy được chứng nhận, người đàn ông đã chắc chắn rằng bên kia là hàng thật bởi vì kết cấu của chứng nhận rất đặc biệt.
Bằng cách so sánh, nguồn gốc của hai chứng nhận hẳn là nhất quán.
Hơn nữa, chứng nhận mà Lạc hà đưa ra thậm chí còn tỉnh xảo hơn so với chứng nhận trên tay anh ta, đôi cánh màu đỏ sậm sau khi nhìn hồi lâu dường như trở nên sống lại vậy.
Người Gác Đêm...
Ánh mắt của mấy người Giang Thành vô tình rơi vào Lạc Hà, mặc dù bọn họ sớm đoán được có Người Gác Đêm đứng sau vụ việc này, nhưng phái một gã mọt sách và một loli gắt gỏng đến, sự kết hợp này ít nhiều cũng có hơi nằm ngoài dự đoán.
Thấy Lạc Hà tự lộ ra thân phận của mình, Hòe Dật lo lắng nuốt nước miếng.
Lần này thì náo nhiệt rồi, Đỏ Thẫm và Người Gác Đêm đụng mặt nhau.
May mắn thay, đối phương chỉ có hai người, bên phía của mình ít nhất cũng có ba Đỏ Thẫm chính thức, cho dù có đánh thật, cũng là bên phía mình có cơ hội thắng cao hơn.
Nhưng nếu cả hai người phía Lạc Hà đều chết trong nhiệm vụ, thì Người Gác Đêm sẽ khó tránh khỏi việc truy tìm bọn họ, một khi danh tính của họ bị bại lộ, dẫn đến Người Gác Đêm bao vây và trấn áp, thì cũng sẽ rất tệ.
"Đúng rồi." Người đàn ông cất chứng nhận đi, như chợt nghĩ ra điều gì đó: "Người đến cùng với các cậu cũng vào núi rồi, hiện tại đang bị chúng tôi bắt giữ."
"Anh đang nói về ai vậy?"
"Là người lái xe." Người đàn ông có chút kinh ngạc, chớp mắt nói: "Các cậu không quen biết sao? Cậu ta nói tên là Bì Nguyễn."
Nghe vậy, Giang Thành lên tiếng: "Cậu ta đang ở đâu?"
"Ở ngay sau núi, tôi dẫn các cậu đi tìm cậu ấy."
Sau khi giải tán gần hết mọi người, người đàn ông dẫn nhóm người Giang Thành đến ngọn núi phía sau, đi bộ khoảng 10 phút, bọn họ tìm thấy một chiếc lều khác phía sau một tảng đá lớn.
Nhưng sau khi mở lều ra, thì phát hiện bên trong có hai người đàn ông bị đánh bất tỉnh và bị trói vào nhau, miệng nhét đầy vải.
"Nai đâu2" Tên mân nhìn người dẫn đầu. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, người đàn ông cũng hoảng sợ: "Trước đó cậu ấy ở trong lều mà, tôi đã đặc biệt lưu lại mấy người trông chừng rồi."
"Được người khác cứu ra rồi?" Người đàn ông nhìn mọi người bằng ánh mắt dò hỏi, dường như đang hỏi còn đồng đội nào tiến vào núi không.
"Không, chỉ có mấy người chúng tôi thôi." Giang Thành cúi người xuống quan sát hai người bị đánh bất tỉnh, tay chân đều bị trói.
Khi nhìn thấy sợi dây trói hai người, Trần Cường lập tức ngồi xổm xuống, một lúc sau mới nói: "Đánh bọn họ bất tỉnh, bắt cóc Bì Nguyễn đi là một người rất có kinh nghiệm, kỹ thuật buộc dây cũng rất chuyên nghiệp."
Lúc này, bọn họ nghe thấy phía sau cây cối có tiếng xào xạc, hình như có con vật nào đó đang ẩn nấp ở đó.
Một người đàn ông theo sau cầm nữa bước tới, trước sự ngạc nhiên của anh ta, một người đàn ông nhảy ra và nói: "Không được động đậy!"
Bì Nguyễn vẻ mặt hoảng hốt, cầm một con dao găm, tay kia đang ôm một đứa trẻ, con dao găm chĩa vào cổ họng đứa trẻ, rõ ràng là đang bắt nó làm con tin.
Tên mập lập tức nhận ra cậu bé choai choai này chính là người đã chia sẻ khô thịt bò trước khi vào núi.
"Bác sĩ Giang!" Bì Nguyễn nhìn thấy đám người Giang Thành hưng phấn đến mức bật khóc: "Sếp Lâm, anh Phú Quý, lại gặp mọi người rồi, tốt quá rồi, em còn tưởng rằng mình sắp chết rồi."
Sau khi giải thích xong, Bì Nguyễn thả con tin ra, cậu bé lập tức chạy theo phía sau người đàn ông khóc lóc, sợ khiếp vía.
"Sao cậu lại tới đây?" Giang Thành vẻ mặt không được tốt cho lắm.
Bì Nguyễn ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận nuốt nước bọt: "Bác sĩ Giang, anh đừng tức giận, em cũng chỉ tò mò thôi." Anh ta tỏ ra ranh mãnh, nghiêng người nói nhỏ: "Lúc đến đây, em đã điều tra qua rồi, Thị trấn Đá Xám này hẻo lánh nghèo nàn, có thứ gì đáng để đích thân bác sĩ Giang đến đây vậy, sau đó em mới biết rằng trên ngọn núi này có mỏ vàng."
"Em chỉ nghỉ là có phải các anh có mối làm ăn lớn gì kiếm bộn tiền hay không thôi." Bì Nguyễn ngượng ngùng nói: "Bác sĩ Giang, anh cũng biết rồi đấy, mặc dù trên danh nghĩa em vẫn là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty, nhưng sau khi trở mặt với Tiết Kim Hoa, người trong công ty cũng không còn nghe em nữa rồi."
"Em cũng chỉ muốn xem xem có công việc kinh doanh nào kiếm được hay không, chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy rồi, nếu có công việc Giang Thành với ánh mắt rất đáng thương.
Hiện tại xem ra Bì Nguyễn không hề rời đi mà là đậu xe bên ngoài thị trấn, lặng lẽ lẻn về, tuy nhiên sau khi vào núi lại bị người dân thị trấn bắt ngay tại chỗ.
"Nói như vậy, hai người bên trong là do cậu đánh gục?" Tên mập bất ngờ nhìn Bì Nguyễn: "Không ngờ đấy, người anh em Bì Nguyễn, năng lực đánh nhau dưới gầm giường của cậu cũng rất mạnh đấy nha!"
Bì Nguyễn nghe vậy, vẻ mặt buồn bã nói: "Làm gì có đâu, em sợ chết khiếp đi được, cũng may bọn họ buông lỏng cảnh giác, một tên đã bị em đánh lén bằng một hòn đá, sau khi tên còn lại đến, lại bị em bất ngờ tấn công."
Nghe vậy, Giang Thành cau mày, hắn biết rõ khả năng chiến đấu của Bì Nguyễn, thuộc loại người có đánh nhau thì cũng chỉ co kéo như mấy bà lão trong chợ.
Xem ra không nên đánh giá thấp sức mạnh mà một người bộc phát vào thời điểm quan trọng của sự sống và cái chết.
"Một ông chủ lớn lại có thể thông thạo kỹ năng trói người như vậy, thật sự là không tầm thường đấy." Trần Cường đứng sau lưng Giang Thành, ngụ ý sau xa nói.
"Ha ha, cái này là do tôi đặc biệt học đấy." Bì Nguyễn nghiêng đầu kiêu ngạo nói: "Trần Cường, anh còn nhỏ lắm, có một số sở thích của phú bà anh không hiểu được đâu."