Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 561 - Chương 561: Uy Hiếp

Chương 561: Uy hiếp Chương 561: Uy hiếpChương 561: Uy hiếp

"Phú bà chẳng lẽ còn thích bị buộc thắt nút sao?" Trần Cường hỏi.

"Ừm..." Hoè Dật do dự một chút rồi nói: "Qủa thực là có người thích, Trần Cường, điểm này thì tôi có thể chứng thực."

"Mau lên, chúng ta còn phải lên đường." Triệu Hưng Quốc thúc giục, có Người Gác Đêm can thiệp vào, khiến anh ta cảm thấy rất không thoải mái.

Cho dù có thể sống sót thoát ra ngoài, nếu đối phương muốn ăn quyt, mấy người bọn họ thật sự cũng không dám làm gì.

"Cậu bạn nhỏ." Bì Nguyễn bước nhanh tới, nắm lấy tay cậu bé, nhẹ nhàng ôm lấy, mỉm cười nói vào tai cậu vài câu.

"Chuyện vừa rồi đừng để trong lòng, cũng đừng ghét chú nhé." Bì Nguyễn xoa đầu cậu bé: "Chú là một người tốt, luôn giữ lời hứa."

Không biết có phải là do trước đó bị Bì Nguyễn bắt làm con tin mà sợ đến ngây ngốc luôn hay không, mà cậu bé này vẫn đang không ngừng run rẩy, nhìn Bì Nguyễn như nhìn một con quái vật.

"Chúng tôi còn có việc, chúc các cậu thượng lộ bình an." Người dẫn đầu chỉ cho bọn họ một con đường tắt, nói rằng nếu đi dọc theo đó, khoảng nửa giờ nữa là có thể nhìn thấy lối vào khu mỏ.

Nhóm người Giang Thành tạm biệt rời đi, nhưng lần này trong đội lại có thêm một Bì Nguyễn, anh ta sống chết cũng không chịu rời đi, Giang Thành cũng lo lắng anh ta một mình xuống núi có thể xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng, Lâm Uyển Nhi là người đưa ra quyết định cuối cùng, nói với Bì Nguyễn rằng ở lại cũng được, nhưng phải tuân theo mệnh lệnh, đồng thời phải khống chế cái miệng của mình lại.

"Đã hiểu, sếp Lâm." Bì Nguyễn khom lưng cúi đầu: "Quy tắc, em đều biết hết rồi, lần này coi như là em góp cổ phiếu, nếu như thật sự là có vàng, em cung cấp người và trang thiết bị, em không cần nhiều, 50% là được."

"Haha." Phó Phù đeo chiếc túi đen của mình, lên tiếng: "Anh không sợ có mạng lấy, mà không có mạng tiêu à."

"Nữ sinh nhà ai mà miệng thối thế, người lớn trong nhà không dạy cách nói chuyện sao?" Bì Nguyễn chống eo nói.

Đi chưa được mấy phút, Giang Thành đột nhiên dừng lại, nói mình để quên đồ trong lều trước đó, quay người muốn trởn lại lấy.

"Bác sĩ Giang." Bì Nguyễn bước nhanh tới, cười nói: "Em đi cùng anh Giang Thành nhìn Bì Nguyễn hai giây: "Không cần." Nói xong, liền xoay người rời đi.

Bì Nguyễn bước nhanh mấy bước, vẻ mặt còn muốn tranh giành, nhưng tên mập đã đi tới, tóm lấy anh ta nói: "Cậu em Bì Nguyễn, một mình bác sĩ tốc độ nhanh, cậu đừng có tham gia nữa"

Chỉ trong chốc lát, đã không còn nhìn thấy bóng lưng của Giang Thành đâu nữa.

Bì Nguyễn nhìn về hướng bóng người biến mất, trong mắt lóe lên thứ gì đó.

Gần lều trại, người đàn ông đang chỉ đạo mọi người dọn dẹp dấu vết và sắp xếp lại một số cạm bẫy, nhìn thấy Giang Thành đi rồi quay lại, người đàn ông có chút kinh ngạc: "Sao cậu lại quay về thế?"

Giang Thành cũng không thèm nhìn anh ta, đi thẳng tới cậu bé bên cạnh.

Cậu bé nhìn thấy Giang Thành quay lại, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, không ngừng nhìn về phía sau Giang Thành.

"Người vừa rồi đã nói gì với cháu thế?" Giang Thành thẳng thắn hỏi.

Hắn nhìn thấy khi Bì Nguyễn ôm cậu bé, đã thì thầm vào tai cậu điều gì đó, cũng lúc đó, cậu bé giống như quả cà tím bị sương giá đánh nát, không dám nói một lời nào.

Cậu bé nghe vậy rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu: "Không, cháu không biết."

Giang Thành khẽ cau mày, hắn chỉ là quay lại lừa cậu bé chút thôi, không ngờ bên trong lại có thứ gì đó ám muội thật.

Công bằng mà nói, hắn vẫn khá tin tưởng Bì Nguyễn, dù sao cũng đã ở bên nhau rất lâu rồi.

Nhưng những trải nghiệm gần đây không thể không khiến hắn phải cẩn thận hơn.

Điều quan trọng nhất, là sau sự phán đoán của người đàn ông trung niên, tên mập mà hắn luôn nghỉ ngờ không có vấn đề.

Về thông tin liên quan đến thân phận của tên mập, người đàn ông trung niên đều đã gửi hết cho Giang Thành.

Sau một hồi kiểm tra, hắn không phát hiện ra có vấn đề gì.

Nhưng nếu như tên mập không có vấn đề, vậy thì đôi mắt luôn rình mò xung quanh bên cạnh mình... rút cuộc là ai?

Cách đây rất lâu (@iana Thành đã có môêt loal trưc adiác. môêt eế naười hắn gặp trong ác mộng, hình như rất quen thuộc với mình, hình như còn đã từng tiếp xúc với hắn trong cuộc sống.

Hiểu rõ thói quen của mình, thậm chí cả nhận định của mình khi gặp phải vấn đề.

Những người có thể hiểu được bản thân đến mức này không có nhiều, chỉ đếm trên đầu ngón tay, Bì Nguyễn miễn cưỡng có thể coi là một trong số đó.

Lời nói của Trần Cường là một lời cảnh tỉnh cho bản thân.

Một số chuyện, vẫn là người ngoài mới nhìn thấy rõ.

Nghĩ đến đây, Giang Thành quỳ xuống nhìn cậu bé trước mặt, trong mắt cậu bé tràn đầy sợ hãi, hai tay đan vào nhau, hiển nhiên là đang cực kì bất an.

"Không cần biết người đó đã nói gì, cháu đều có thể bỏ qua, chú có thể giúp cháu." Giang Thành rất nghiêm túc nói: "Nhưng nếu như cháu không hợp tác, bây giờ chú sẽ gọi cậu ta đến đây, nói với cậu ta rằng, cháu đã kể hết cho chú nghe rồi."

"Không, đừng mà!" Cậu bé lập tức suy sụp, khóc lớn: "Cháu không nói, chú nói dối!"

Giang Thành cũng không đôi co với cậu bé nữa, làm ra tư thế định xoay người rời đi, nhưng giây tiếp theo, cậu bé liền òa khóc, kéo tay áo Giang Thành nói: "Chú ấy nói rằng hãy giữ cái miệng của mình cho tốt, nếu không sẽ giết cả nhà cháu!"

Nghe vậy, Giang Thành cau mày, nhưng người dẫn đầu lại ngây ra, trước tiên liếc nhìn Giang Thành, sau đó an ủi cậu bé nói: "Cháu đừng sợ, có chú Phùng ở đây, sẽ không để gã làm hại đến cháu đâu, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Cậu bé cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu kể lại chuyện vừa xảy ra: "Lúc đầu cháu cùng với chú Lưu và anh Tiền cùng trông coi gã, không lâu sau, chú Lưu bảo cháu đi xung quanh kiếm củi."

"Nhưng lúc cháu mang củi về thì thấy chú Lưu và anh Tiền đang nằm ở khoảng đất trống bên ngoài lều."

"Có một người quay lưng về phía cháu, đang dùng dây trói bọn họ lại."

Không còn nghỉ ngờ gì nữa, người này chính là Bì Nguyễn, nhưng nghe đến hiện tại, ngoại trừ Bì Nguyễn có thể hạ gục hai người canh gác là tương đối kỳ quái ra, hắn không tìm ra thứ gì có thể hù dọa cậu bé sợ đến như vậy.

^¬t¡ đó thì sao?" Giang Thành hỏi. "Sau đó..." Cậu bé như nhớ lại cảnh tượng lúc đó, sắc mặt tái nhợt: "Sau đó..."

Cậu bé đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy tia máu của Giang Thành: "Gã quay lưng lại với cháu, cháu... cháu nhìn thấy có thứ gì đó rơi ra từ phía trước người gã, một mảng lớn, nhưng sau đó, gã lại nhặt lên, sau đó cháu mới chú ý thấy, trên tay gã... trên tay gã toàn là máu!"

"Cháu không chịu được, đột nhiên lùi lại một bước, giẫm gấy cành cây dưới chân, nên phát ra âm thanh."

"Bị gã phát hiện ra!"

"Gã quay mạnh đầu lại, mặt của gã... mặt của gã đã thối rữa hết rồi!" Giọng cậu bé the thé: "Một nửa lớp da thối rữa rơi ra khỏi mặt, mũi thò ra khỏi môi, và đôi mắt rỉ ra mủ màu vàng, xương trắng lộ ra gần hốc mắt!"

"Thứ... thứ mà gã vừa nhặt lên chính là khuôn mặt thối rữa của gã!"

"Gã còn dùng tay túm lấy, dán vào mặt!"

"Gã không phải là người!" Cậu bé túm lấy mặt của mình, trên đó để lại những vết máu: "Gã là quỷ! Là quỷ!"

"Quỷ mặt rữa!"

Giọng khóc lóc của cậu bé gần như không phát ra được nữa: "Gã không phải là muốn bắt cóc cháu, gã là thật sự muốn giết cháu diệt khẩu, các chú... các chú đến chậm một bước nữa, là gã sẽ giết cháu rồi!"
Bình Luận (0)
Comment