Chương 562: Kế hoạch vực thẳm
Chương 562: Kế hoạch vực thẳmChương 562: Kế hoạch vực thẳm
"Cái gì?!" Người đàn ông dẫn đầu hoảng sợ, một lát sau, tựa hồ nhận ra điều gì, ánh mắt dán chặt vào Giang Thành.
Giang Thành xua tan lo lắng chỉ bằng một câu nói: "Nếu như chúng tôi là cùng một nhóm, thì các anh đã không thể sống đến bây giờ rồi."
"Cái người... Bì Nguyễn kia, rút cuộc là cái quái gì vậy?" Người đàn ông cảnh giác hỏi: "Còn nữa, các cậu đến đây rút cuộc có mục đích gì?"
Giang Thành suy nghĩ một chút: "Tôi chỉ có thể trả lời câu hỏi phía sau của anh, tôi đến đây là để giải quyết sự kiện linh dị trong hầm mỏ."
Trên đường trở về, Giang Thành cố gắng từ một góc độ khác phân tích, giả sử đứa nhỏ này đang nói dối, vậy thì mục đích của nó và người đứng sau là gì?
Đây là cách chia rẽ đội và tạo ra những mối nguy hiểm tiềm ẩn gây nghỉ ngờ lẫn nhau đối với nhiệm vụ của bọn họ sao.
Nhưng sau khi cẩn thận phân tích, Giang Thành cảm thấy khả năng này rất thấp.
Ít nhất không thể nào lựa chọn Bì Nguyễn, dù sao bản thân vẫn có chút tin tưởng đối với Bì Nguyễn, nếu phải lựa chọn, hẳn là nên chọn những người mới như Trần Cường hay Hoè Dật.
Vậy nên... những gì đứa bé đó nói chỉ sợ đều là sự thật.
Hơn nữa, biểu hiện của Bì Nguyễn quả thực có vấn đề, không chỉ một mình hạ gục hai người thanh niên vạm vỡ, mà khi nhìn thấy hắn chuẩn bị quay về lều lấy đồ, liền đề nghị đi theo.
Giang Thành nghỉ ngờ Bì Nguyễn thật sự đã chết rồi, còn người đang ở trong đội hiện tại, là quỷ đóng giả.
Nhưng bọn họ còn chưa vào đường hầm, quỷ làm sao mà tìm được bọn họ?
Chẳng lẽ con quỷ nguy trang thành Bì Nguyễn không liên quan gì đến sự kiện linh dị trong đường hầm núi Đá Xám, đây là một con quỷ độc lập?
Theo lời cậu bé nói, khuôn mặt của con quỷ đã thối rữa, chẳng lẽ bên trong ẩn chứa manh mối gì sao?
Suy nghĩ nhất thời hỗn loạn, nhưng sau khi trở lại đội ngũ, biểu cảm của Giang Thành lại như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh nói: "Đợi khiến mọi người phải đợi lâu rồi, chúng ta xuất phát thôi."
Ngay lúc Giang Thành vừa suy nghĩ, vừa vội lên đường, Hoè Dật lén lút sáp tới, lợi dụng lúc người khác không chú ý tới, hạ thấp giọng hỏi: "Đã ử lý sạch sẽ rồi sao?"
Giang Thành ngẩng đầu liếc anh ta một cái.
Hoè Dật đeo hai cái ba lô, khom cổ hỏi: "Không để lại người sống chứ?"
"Tôi chỉ quay về lấy chút đồ thôi." Giang Thành đáp.
Hoè Dật lộ ra vẻ mặt không cần giải thích cũng có thể hiểu được, đồng thời nhìn Giang Thành với vẻ sợ hãi không thể khống chế.
Theo anh ta, Giang Thành trở về nhất định là diệt khẩu tất cả những người này.
Đúng chỉ có thể là Đỏ Thẫm, giết người cũng giống như chặt dưa cắt rau, khi quay lại mặt không đỏ, tim không đập nhanh, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Giang Thành có tâm sự, nên cũng không thèm quan tâm đến việc Hoè Dật đang nghĩ gì.
Hắn tạm thời không có ý định chia sẻ sự thật chuyện Bì Nguyễn có vấn đề mà chọn tiếp tục quan sát, dù sao thì hăn cũng không thể chắc chắn rằng đó chỉ là một con quỷ trà trộn vào trong đội, hay còn hơn thế nữa.
Hơn nữa hắn vẫn chưa nắm được mục đích của quỷ kia.
Nếu như trong điều kiện có thể, hắn sẽ đem con quỷ đã giết hại Bì Nguyễn vĩnh viễn bỏ lại trong phó bản, coi như trả thù cho Bì Nguyễn.
Con quỷ nguy trang thành Bì Nguyễn ngược lại trông như không có chuyện gì, theo như tên mập nói, sau khi hắn rời đi, còn cãi nhau với Phó Phù.
Nhưng hiển nhiên là cái miệng không thể bằng người ta, bị phun máu ướt đầm đìa, đến mẹ ruột cũng đã lôi vào mấy lần liền.
Sau đó, vẫn là Lâm Uyển Nhi và người đàn ông tên Lạc Hà ra mặt, mỗi người kéo một người, mới kết thúc được cuộc cãi vã. ...
Ở đầu bên kia của khu rừng, người đàn ông lúc trước dẫn theo mấy người vội vã xuống núi, sắc mặt vội vã, trên mu bàn tay có vết máu do cành cây cạo qua.
Anh ta đi một con đường tắt không thường xuyên đi.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã ra khỏi khu rừng.
Sau khi từ trên dốc cao đi xuống sẽ có một con đường đất tương đối rânn. Mặc dù trông tồi tàn nhưng đó là cách duy nhất để lái xe vào núi và dẫn đến mỏ vàng.
Cách đó không xa là đồn cảnh sát.
Một số ô tô đậu bên đường và một số lầu được dựng gần đó.
"Đội trưởng Ngô!" Người đàn ông vội vàng chạy về phía lều, cảnh sát bên ngoài dẫn người đàn ông vào trong lều, nơi có hai người đang ngồi.
Một nam một nữ, người nam khoảng ngoài 30 tuổi, người nữ khoảng trên dưới 25 tuổi, mặc áo trendcoat màu đen trông rất bản lĩnh.
Chứng nhận trên tay chính là của người đàn ông này cho mượn, nói là để đề phòng.
"Phùng Bân." Người đàn ông nói: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Đón lấy chai nước khoáng từ tay cô gái, Phùng Bân uống vài ngụm lớn trước khi kể cho họ nghe về cuộc chạm trán của anh ta với nhóm Giang Thành và con quỷ mặt rữa kia.
Nghe xong, cô gái nhướng mày sắc bén: "Xung quanh đây lẽ ra không nên có người của chúng ta mới đúng, chúng ta không hề nhận được tin tức gì."
"Đúng vậy." Phùng Bân vội vàng lấy chứng nhận mà Lạc Hà đưa cho mình ra, đưa cho người đàn ông, đồng thời nói: "Tôi cảm thấy bọn họ có gì đó không ổn, nên đã cẩn thận mượn chứng nhận của bọn họ về đây."
"Nếu như không phải là bọn họ xuất trình được chứng nhận, tôi nhất định sẽ không thả bọn họ đi." Phùng Bân trước mặt hai người này hành động rất khiêm tốn, bởi vì cảnh sát ngoài cửa đối với bọn họ rất khách khí, cho nên tất nhiên anh ta cho rằng hai người này người là người đứng đầu lực lượng cảnh sát.
Sau khi nhìn thấy chứng nhận của Lạc Hà, người đàn ông được gọi là đội trưởng Ngô, và cô gái bên cạnh đều tỏ ra khó hiểu.
Chứng nhận này trông thì đúng là chứng nhận của Người Gác Đêm rồi, nó giống với chứng nhận của bọn họ, nhưng vẫn có một số chỗ chỉ tiết khác.
Người đàn ông là được bộ phận thi hành của Người Gác Đêm cử đến, tên là Ngô Việt, chuyên viên cấp B.
Gọi anh ta là đội trưởng Ngô cũng không sai, bởi vì anh ta chính là đội trưởng của một tiểu đội trong Người Gác Đêm, còn cô gái trẻ là thành viên trong đội của anh ta.
Anh ta cầm chứng nhận của Lạc Hà, kết cấu rất quen thuộc, chứng đôi cánh màu đỏ sẫm được sơn bên cạnh nhãn vàng trên logo của Người Gác Đêm.
Nhìn hồi lâu, đôi cánh càng ngày càng kỳ quái, giống như một đôi mắt vậy.
Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy chứng nhận như vậy, ít nhất là ở bộ phận thi hành, chẳng lẽ là... một bộ phận đặc biệt trực thuộc trụ sở?
Mang theo sự nghỉ hoặc, anh ta chậm rãi mở chứng nhận ra, bên trong là ảnh một người đàn ông lịch lãm, nho nhã, trên tay cầm một cuốn sách bìa đen.
Ánh sáng thánh thiện chiếu trên người, trông như một linh mục.
Phía dưới bức ảnh là mấy dòng chữ, dường như thời gian đã trôi qua quá lâu, phông chữ đã mờ đi, Ngô Việt phải đến rất gần mới có thể nhìn rõ một phần.
"Thành viên kế hoạch vực thẳm: Lạc Hà."
"Gia tộc lựa chọn: nhà họ Lạc."
"Có được phê chuẩn: Có."
"Thuộc về: Tiểu đội Đỏ Thẫm Người Gác Đêm."
"Mã số: 3."
"Cấp bậc: S."
"Quyền hạn: S."
"Cấp bậc bảo mật: Tuyệt mật."
"Tôi canh giữ trong đêm tối, mong rằng sẽ có nhiều người ca ngợi bình minh - Người Gác Đêm".
Xem đến đây, ngón tay của Ngô Việt bắt đầu run lên, ánh mắt dán chặt vào dòng chữ dưới bức ảnh: "Chuyện gì thế này? Tiểu đội Đỏ Thẫm Người Gác Đêm..."
"Thành viên cấp S..."
"Lạc Hà...
Một nhóm người đứng ở một khoảng không gian rộng mở, trước mặt là một cái hố đen ngòm, cái hố này lớn hơn dự kiến rất nhiều, giống như cái miệng khổng lồ của một con thú hung dữ.
Có vẻ như đây là lối vào mỏ vàng.
Ngoài cửa hang có những đường ray, chắc chắn đã có từ rất lâu rồi, trong điều kiện ẩm ướt như vậy, tà vẹt bên dưới đã bị ăn mòn nghiêm †ronœa: