Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 564 - Chương 564: Lối Rẽ

Chương 564: Lối rẽ Chương 564: Lối rẽChương 564: Lối rẽ

"Đúng vậy, chúng ta nghe theo bà chủ Lâm, không cần tách ra." Bì Nguyễn nghiêm nghị đáp, nhưng mọi người đều có thể nhận ra đây là do anh ta sợ bị quỷ giết chết khi ở một mình mà thôi.

Tiếng bước chân của mọi người vang vọng trong khắp đường hầm trống trải. Phía trước và phía sau đều là bóng tối vô tận, sự im ắng nơi đây dường như không có tận cùng.

Bóng tối xung quanh giống như thủy triều, mà đám người này lại giống như đang chìm xuống đáy biển sâu. Cảm giác ngột ngạt của khoảnh khắc hiện tại mãnh liệt đến mức khiến ai nấy đều cảm thấy khó thở.

Một bầu không khí quỷ dị đang dần lên men.

Khác với trước đây, Giang Thành càng tập trung chú ý ở khoảng cách xung quanh mình hơn.

Hắn đánh hơi được có gì đó cổ quái từ những tiếng bước chân nhàm chán và tiếng thở dốc thỉnh thoảng vào thời điểm này.

Soạt...

Soạt...

Âm thanh rất nhẹ, hòa lẫn với tiếng bước chân của mọi người. Nếu không cẩn thận lắng nghe, chắc chắn sẽ chẳng thể nhận ra. Mà loại âm thanh này giống như có ai đó thỉnh thoảng giẫm trúng vũng nước vậy.

Giang Thành đột nhiên cảnh giác hẳn.

Mặc dù quặng mỏ này ẩm ướt, nhưng mọi người đều đi vào khoảng giữa đường hầm vì lý do an toàn. Vì vấn đề lắp đặt đường ray, nên khu vực ở giữa này có địa hình khá cao, làm sao có nước đọng.

Đó là ai?

Là ai đang giẫm vào vũng nước?

Giả vờ lơ đãng nhìn chung quanh, Giang Thành quét mắt qua từng khuôn mặt mệt mỏi, thậm chí còn nóng ruột lướt nhìn từng người.

Đó hoàn toàn là những khuôn mặt mà hắn quen thuộc; không có 'thứ đặc biệt' nào trà trộn vào.

Chẳng lẽ... do Bì Nguyễn giở trò?

Con quỷ giả trang thành cậu ấy bắt đầu ra tay rồi ư?

Nhưng sau khi quan sát kỹ, Bì Nguyễn vẫn đang cúi đầu cong lưng, thỉnh thoảng thở hồng hộc, nhìn như sắp chết vậy, nhưng cũng không có gì Điều quan trọng nhất chính là, cậu ta vẫn thành thật bước dọc theo đường ray, mà dưới chân cũng không hề có nước đọng.

Không đúng!

Chắc chắn đã có vấn đề xảy ra ở đâu đó.

Nếu không giải quyết được vấn đề này, tất cả mọi người sẽ bị vây chết trong đường hầm này.

Hắn cố tình giảm tốc độ lại, thối lui từ vị trí ở giữa đội ngũ mà lùi về phía cuối cùng. Ngay sau đó, hắn giật mình khi phát hiện ra một sự thật đáng sợ.

Nhân số trong đội ngũ... không chính xác.

Tổng cộng có 3 nhóm.

Hắn, Lâm Uyển Nhi, tên mập, Hòe Dật, Trần Cường, cộng thêm Bì Nguyễn vừa nhập bọn sau này, tổng cộng có 6 người.

Triệu Hưng Quốc, Lệnh Hồ Dũng và Phan Độ là một nhóm 3 người.

Lạc Hà và Phó Phù, hai Người Gác Đêm ấy là một nhóm.

Ba nhóm cộng lại, có tổng cộng 11 người.

Nhưng bây giờ, có 11 người đang đi trước mặt và đưa lưng về phía hắn!

Nếu tính luôn cả hắn, vậy đội ngũ này sẽ có tổng cộng 12 người.

Dư ra một người...

Đúng như dự đoán.

Đã có thứ gì đó trà trộn vào đây.

Cũng chính là thứ đó đã mê hoặc tầm mắt của bọn họ, khiến cả đám vĩnh viễn không thể thoát ra vòng lẩn quẩn này.

Nói chính xác hơn, đây chính là gặp quỷ đả tường.

Giang Thành đã từng gặp phải chuyện như vậy ở phó bản cổ trang kia.

Vào cuối phó bản, dù chạy thể nào thì bọn họ cũng không thể thoát khỏi màn mưa. Tòa nhà trước mặt gần trong gang tấc, nhưng chạy hoài vẫn không đến được.

Cuối cùng, phải từ bỏ An Hiên, cả đám mới có thể rời khỏi.

Bởi vì anh ta đã bị quỷ nhắm vào, quỷ không muốn thả anh ta đi.

Phải chăng điều đó có nghĩa rằng, hiện tại bọn họ đang phải đối mặt với tình huống tương tự và một người nào đó trong nhóm cũng đã bị quỷ nhắm vào rồi? Nếu không bỏ lại kẻ này, tất cả mọi người đều phải chết.

Nhưng kẻ đang bị nhắm vào là ai đây?

Giang Thành dời ánh mắt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của một người.

Lạc Hà.

Ắt hẳn là kẻ này!

Sau khi đi vào đường hầm, bọn họ mới gặp phải con quỷ này. Do đó có thể nhận định rằng, nó phải có liên quan gì đó đến sự kiện linh dị bên trong đường hầm.

Mà Lạc Hà là người đầu tiên trong đám đã trả lời cuộc gọi từ con quỷ kia.

Mục tiêu của quỷ chính là anh ta.

Nhất định phải vứt bỏ anh ta, vậy mới có thể rời đi vòng tuần hoàn lẩn quẩn vô hạn này.

Tất nhiên, có một cách khác, chính là giúp đỡ Lạc Hà thoát khỏi con quỷ này. Tuy nhiên, Giang Thành cảm thấy rủi ro quá cao.

Con quỷ này còn khó giải quyết hơn cả con quỷ đã bám theo An Hiên trong phó bản cổ trang kia.

Giang Thành đã quan sát các đồng đội trước mặt mình nhiều lần, nhưng điều khiến hắn phải ớn lạnh là dù biết rõ có quỷ trong số họ, hắn lại chẳng thể tìm ra được.

Từng bóng lưng trước mặt đều mang lại cho hắn một cảm giác quen thuộc; hắn đều có thể gọi đúng tên của từng người.

Điều này quá quỷ dị.

Giang Thành thậm chí còn suy đoán rằng, con quỷ này còn có năng lực bẻ cong ký ức trong một phạm vi nhất định.

Trong điều kiện như vậy, Giang Thành không hề cảm thấy áp lực tâm lý gì khi bỏ rơi một người đồng đội đã từng uy hiếp mình.

Không gặp bất cứ một biến cố này, bọn họ nhanh chóng quay lại vị trí của tảng đá kia.

Khi nhìn thấy tảng đá, Bì Nguyễn bày ra gương mặt tựa như đưa đám, run rẩy bảo: "Chúng ta... chúng ta lại quay ngược trở về rồi."

Kế hoạch A đã thất bại, chỉ có thể thử kế hoạch B.

"Tách nhóm thôi." Triệu Hưng Quốc nhìn chằm chằm vào bóng tối nơi xa, thu hồi tầm mắt lại, cuối cùng mới nghiêm nghị nói: "Không còn cách Lần này, có lẽ từng nhóm một sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Bên cạnh đó, không ai muốn thoát ly đội ngũ ban đầu cả, thế nên chỉ có thể là nhóm Giang Thành tự tách ra thành một đội, hai nhóm ban đầu gộp lại thành một đội.

"Giun đất nhỏ." Phó Phù nheo mắt nhìn Bì Nguyễn: "Em trai có muốn gia nhập đội của chị đây không? Chị sẽ bảo vệ cho cưng. Nếu gặp quỷ, cưng còn có thể câu giờ dùm cho chị đây."

"Anh méo nhé!" Bì Nguyễn cũng không chịu thua kém, hơn thua lại ngay: "Em gái bad girl, em cũng phải cẩn thận đấy nhé! Anh đây nghe đồn là quỷ quái ở nơi này thích ngực lép. Kiểu hai lưng nghìn năm khó gặp như em thì chắc chắn con quỷ kia sẽ không bỏ qua đâu."

Vốn dĩ là tình cảnh sinh ly tử biệt nghiêm túc, giờ lại bị hai kẻ này quậy thành như vậy, mất hẳn bầu không khí.

"Sống chết có số, phú quý do trời." Triệu Hưng Quốc cung tay lại, nói: "Mọi người cẩn thận."

"Thượng lộ bình an." Giang Thành đáp lại.

Nói xong, đám người Lạc Hà và Triệu Hưng Quốc lập tức xoay người đi ngược trở về.

Ngay khi bóng dáng của bọn họ sắp biến mất khỏi tầm mắt, Hoài Dật đột ngột trợn trừng mắt, sau đó chỉ về phía đối diện như thể vừa nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ nào đó: "Thứ kia... kia là cái gì?"

Lâm Uyển Nhi vươn tay, vỗ rơi cánh tay của Hòe Dật.

Lạc Hà, Phó Phù và Triệu Hưng Quốc, cộng thêm 2 người kia, vốn dĩ chính là 5 người. Nhưng trên thực tế, lại có người thứ 6 xuất hiện trong đội ngũ ấy!

Ở cuối hàng, có một bóng người cao lớn đi theo.

Bóng người ấy náu mình trong bóng tối, nhưng ẩn như hiện, cõng theo một chiếc túi lớn màu đen, che kín toàn bộ phần thân trên.

Bên hông dường như còn đeo thêm hàng đống trang thiết bị.

Mọi người còn chưa kịp quan sát nhiều, đám người Lạc Hà đã khuất dần vào bóng tối.

Bóng dáng cao lớn kia cũng biến mất theo.

"Mẹ kiếp!" Tiếng thở dốc của Bì Nguyễn đã khiến cả đám tỉnh táo lại.

Ai nấy đều nhanh chóng xoay người, và cách đó không xa lại có một ngã ba. Tuy nhiên, điều kỳ lạ hơn nữa chính là có ánh sáng chiếu ra từ vị trí ngã ba ấy. "Xem ra, thứ đang ám chúng ta chính là kẻ đó." Trần Cường nói. Cậu ta cũng từng trải qua phó bản cổ trang, có kiến thức nhất định về hiện tượng quỷ đả tường. Vừa nhìn thấy thế, cậu ấy đã suy đoán ra hết thảy.

"Đi thôi." Giang Thành tiến lên một bước; "Đi qua đó xem thử."

Bọn họ tới đây là vì sự kiện linh dị ở núi Đá Xám, thế nên đương nhiên là sẽ không từ chối ngã rẽ đột ngột này.

Khác với những đường hầm thông thường, bên trên phần đỉnh của mỗi căn phòng tại khu vực ngã rẽ này đều có treo một chiếc đèn. Ánh đèn là loại màu vàng ám, soi vào sâu bên trong đường hầm.

Giang Thành ngồi xổm xuống, đánh giá đường ray trong đường hầm, một lúc sau mới nói: "Hẳn là nơi này."

Đường ray nhuốm đầy vết rỉ loang lổ, phần tà vẹt bằng gỗ bên dưới đã rách nát tàn tạ nghiêm trọng, trái ngược hoàn toàn với đường ray ban đầu trong đường hầm.

(Tà vẹt: Thanh gỗ, sắt hoặc bê tông dùng để kê ngang dưới đường ray. )

Ít nhất cũng đã mấy chục năm rồi.

Như vậy, một chiếc tàu hỏa bình thường không thể nào chạy qua đường ray này, mà chỉ có xe lửa của quỷ mới có thể.
Bình Luận (0)
Comment