Chương 565: Số hiệu Tháng Năm
Chương 565: Số hiệu Tháng NămChương 565: Số hiệu Tháng Năm
"Bác sĩ." Dường như tên mập có chút suy tư: "Hình như tôi cũng hiểu được một chút. Chúng ta bị mắc kẹt là vì con quỷ kia, mà năng lực của con quỷ ấy bị lệ thuộc vào phạm vi tác động. Chỉ cần tránh đủ xa là có thể trốn thoát."
Đây là chuyện hiển nhiên, nên Giang Thành không thèm để ý tới anh ta.
"Những người đó thật đáng thương." Hoài Dật thở dài, nhìn theo nhóm Lạc Hà đã biến mất trong bóng tối.
"Không hẳn." Giang Thành nói: "Nếu bọn họ đủ thông minh, sau khi phát hiện chúng ta đã biến mất thì cũng sẽ liên tưởng đến vấn đề này. Bọn họ có thể tiếp tục chia nhóm ra, vì đến lúc này, có vẻ như con quỷ kia chỉ bám theo đúng một người duy nhất."
"Là Lạc Hà ư?" Dường như Trần Cường cũng liên tưởng đến chỉ tiết này. Dù sao đi nữa, anh ta là người nhận cuộc gọi của quỷ.
"Ất hẳn là anh ấy."
"Tôi nghĩ chúng ta nên nhanh chân rời khỏi đây." Nhìn chằm chằm vào bên trong đường hầm, Hoài Dật không dám rời mắt dù chỉ trong chốc lát, vì cứ sợ mình vừa thất thần thì ngã rẽ kia sẽ biến mất bặt tăm.
Hơn nữa, những gì Giang Thành và những người khác nói chỉ là suy đoán. Không ai có thể xác định được, liệu con quỷ kia giết xong Lạc Hà và những người khác thì có quay lại đây để tấn công bọn họ hay không?
Vì vậy, tốt hơn là nên rời đi, càng sớm càng tốt.
Sau chuyện vừa xảy ra, Hoài Dật đã sản sinh chứng ám ảnh tâm lý đối với các dạng đường hầm.
Bước vào lối rẽ, một cảm giác đặc mang đậm vị năm tháng xưa cũ lập tức phã vào mặt mọi người.
Các vách hang hai bên nhuốm đầy những dấu vết do bị dụng cụ đập vào. Bên cạnh đó, còn có những vị trí đen kịt, như thể đã bị lửa thiêu hoặc do một vụ nổ để lại.
Càng đi sâu vào, đường hầm càng rộng và cao hơn. Cuối cùng, họ đến một không gian khá thoáng đãn. Đó là một nhà ga với phần diện tích được xây dựng toàn bộ bên trong đường hầm.
Nhà ga chiếm một diện tích rất lớn, gần như khoét rỗng cả ngọn núi.
Trong một khoảnh khắc, cả đám thậm chí còn nghi ngờ liệu nhà ga gian?
Phía trước sân ga trống rỗng, chẳng có một ai. Không hề có một đoàn tàu hỏa nào, mọi người chỉ trông thấy đúng một đường ray dẫn sâu vào bóng tối.
"Bây giờ... chúng ta nên làm gì đây?" Bì Nguyễn tự vuốt lấy cánh tay mình, mở lời hỏi dò. Ở đây rất lạnh, chẳng biết gió thổi từ hướng nào mà lại khiến cậu ta run rẩy đến vậy.
"Đến cũng đến rồi, chúng ta tiến lên thử xem." Nhìn chằm chằm vào nhà ga, Giang Thành nói.
Tên mập trề môi, nghĩ thầm, cái gì mà 'đến cũng đến rồi, đây đâu có phải là một chuyến du lịch đâu. Theo lời của bác sĩ, cứ tưởng như hắn còn mấy lấy về vài món đồ kỷ niệm vậy.
Mà sau khi nghe xong, Trần Cường cũng do dự: "Sao không đợi thêm một lát nữa? Nếu chúng ta xông lên vội vàng như vậy, e là sẽ gặp nguy hiểm."
"Ở lại đây càng nguy hiểm hơn." Phán nhẹ một câu xong, Giang Thành bèn rảo bước tiến về phía nhà ga.
Suy nghĩ một lúc, Trần Cường cũng đã hiểu ý của Giang Thành. Nơi này cũng giống như khoảng không gian vô giới hạn khi gặp quỷ đả tường ban nãy, là một địa phương không hề tồn tại trong hiện thực.
Nói cách khác, sự tồn tại của nhà ga quỷ quái này cũng là dó giới hạn.
Không ai có thể nói trước điều gì sẽ xảy ra, nếu bọn họ không lên chuyến tàu quỷ ám đúng giờ.
Ngay khi Giang Thành bước đi, từ đường hầm sau lưng chợt vang lên một vài âm thanh nào đó.
Đó là... tiếng bước chân.
Và có vẻ như có khá nhiều người ở đó.
Không lâu sau, trong đường hầm có một bóng người đi ra: "Xin chào mọi người." Phó Phù cười nói: "Con giun nhỏ, anh còn chưa chết à? Anh thật may mắn nha!" Cô bé híp mắt nhìn Bì Nguyễn, mở lời trêu ghẹo.
Khi nhìn thấy Phó Phù, Bì Nguyễn lại giống như một con chuột vừa gặp được một con mèo,"Chết tiệt! Cô đừng đến đây! Sao cô cứ ám tôi như quỷ ám thế!"
Liên tục vài người lần lượt bước ra khỏi đường hầm, bao gồm Triệu Hưng Quốc và hai tên thủ hạ của anh ta. Nhưng mãi đến khi trông thấy một gương mặt vô cảm xuất hiện, Giang Thành mới âm thầm chấn động nhẹ Là Lạc Hà.
Anh ta không chết.
Anh ta không những không chết, mà còn có vẻ như đang trong tình trạng rất khỏe mạnh, trên người thậm chí còn không có lấy một vết xước nào. Anh ta vẫn cầm theo quyển sách có phần bìa màu đen kia, không hề rời tay.
Hoài Dật và tên mập nghểnh cổ nhìn về phía đường hầm, nhưng chờ một hồi lâu mà vẫn chẳng thấy thành viên thứ sáu xuất hiện.
Bị bỏ rơi rồi ư?
Cả hai đoán vậy.
Hoặc là đã bị giết đi rồi, sau đó thay thế vào.
Thấy mọi người vẫn nhìn về phía đường hầm phía sau, Lạc Hà bình tĩnh nói: "Bỏ đi, không cần lo lắng gì đâu."
"Bỏ đi?" Hoài Dật tò mò hỏi: "Các người đã làm gì?"
Nghe thế, đám người Triệu Hưng Quốc lập tức nhìn sang Lạc Hà, mà ánh mắt của họ trông cực kỳ khó tả.
Là cảnh giác, hay đúng hơn là mơ hồ sợ hãi.
Chỉ có Phó Phù, người đi cùng Lạc Hà, ngẩng đầu lên. Nét mặt thanh tú của cô tạo thành một sự tương phản cực rõ khi so sánh với tính cách thô bạo và ương ngạnh của mình.
Lạc Hà mỉm cười, lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động. Đó là chiếc điện thoại di động thuộc quyền sở hữu của kẻ mất tích gần đây nhất.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy chiếc điện thoại kia, đôi lông mày hơi cau lại của Giang Thành dần dần giãn ra. Có lẽ hắn đã hiểu được phương pháp của Lạc Hà.
Đồng thời, cũng thầm thán phục đối với cách làm của anh ấy.
"Tôi chỉ gọi một cuộc điện thoại, con quỷ bám đuôi kia lập tức biến mất." Lạc Hà thờ ơ bảo.
Sau khi do dự một chốc, tên mập hỏi: "Đơn giản như vậy sao?"
"Ừ, đơn giản như vậy đấy."
"Con quỷ vẫn bám đuôi theo chúng ta chính là Na Như Hổ." Giang Thành nói: "Thế nên anh đã gọi điện thoại cho gã ta."
"Ừ." Lạc Hà không phủ nhận: "Tôi không biết con quỷ lẻn vào đội chúng ta là ai. Nó hơi kỳ lạ. Nó có thể che mù mắt và thay đổi nhận thức "Tôi đành phải gọi lại từ cuộc gọi trước đó của Như Hổ." Lạc Hà nói: "May mắn thay, điện thoại của con quỷ ấy đổ chuông. Sau khi lộ diện, tình thế quỷ đả tường cũng tự nhiên mà bị phá vỡ."
Nghe đến phương pháp của Lạc Hà, tên mập vô thức nuốt ực một cái Trông con hàng này khá hiền lành, không ngờ lại dám liều mạng tàn nhẫn đến vậy.
Vì một khi phán đoán sau, anh ta chính là kẻ toang mạng.
Chỉ cần liếc nhìn, Giang Thành lập tức biết ngay tên mập này đang suy nghĩ gì trong đầu: "Thật ra, anh ta cũng không cao tay như vậy đâu." Giang Thành nói: "Nếu anh là anh ấy, anh cũng sẽ làm như vậy. Dù sao đi nữa..." Giang Thành nheo mắt lại: "Anh ta chính là kẻ bị quỷ nhắm vào. Biết là chạy không thoát, vậy thì cứ thử một lần."
"Đánh cuộc thắng, cả nhà vui vẻ. Nếu cược sai, thôi thì đi đầu thai sớm một lần." Giang Thành nhẹ nhàng nói: "Cần chỉ phải lăn tăn."
Nghe Giang Thành nói xong, tên mập đột nhiên cảm thấy Lạc Hà chẳng qua cũng chỉ là tầm đó mà thôi.
Dù bị lộ bài như thế, Lạc Hà cũng không giận, chỉ bình tĩnh gật đầu: "Đúng là như vậy."
Mặt đất bắt đầu rung chuyển, một tia sáng lóe lên trong bóng tối phía xa, đồng thời còn có động rầm rầm liên tục.
"Tàu hỏa tới rồi!" Lệnh Hồ Dũng nói.
Không cần bàn cãi, mọi người bắt đầu chạy về phía sân ga. Tuy Bì Nguyễn trông yếu đuối là thế, nhưng lại có thể chạy nhanh hơn cả tốc độ của chó chạy.
Nhưng ngay lúc cậu ta chuẩn bị lao vào sân ga, cảnh tượng trước mắt đã khiến cậu ấy cảm giác háng mình lạnh buốt.
Vốn là một căn phòng chờ xe đến yên tĩnh, lúc này cánh cửa lớn nơi đó lại mở ra.
Một, hai... ngày càng có nhiều người bước ra khỏi phòng chờ. Dường như đây là do họ xuất hiện đột ngột, chẳng hề có một dấu hiệu báo trước nào.
Có những người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám, cũng có những người đàn ông đeo kính, ăn mặc bảnh bao, bên cạnh đó là càng có nhiều người ăn bận rách rưới, khuôn mặt tê dại, tiều tụy.
Rõ ràng, đó là những kẻ thuộc nhiều thời đại khác nhau, nhưng lúc này lại tụ tập với nhau trong một nhà ga cực kỳ cổ quái. "Tháng Năm." Trên đầu toa tàu, có ghi hai chữ như vậy.