Chương 566: Vô duyên vô cớ, anh ngáng chân cụ ta làm gì?
Chương 566: Vô duyên vô cớ, anh ngáng chân cụ ta làm gì?Chương 566: Vô duyên vô cớ, anh ngáng chân cụ ta làm gì?
Rốt cuộc... cũng đến rồi.
Sau khi tàu vào ga, người ở sân ga cũng bắt đầu lên tàu. Nhóm Giang Thành cùng tập trung lại và chọn một toa không quá lệch về phía trước, cũng không quá rớt ở đằng sau.
Nội thất trong xe trông rất cũ kỹ; bàn ghế vẫn là chất liệu bằng gỗ, bề mặt nhuốm nhiều vết loang lỗ, nhưng vì điều kiện ánh sáng khá kém nên chỉ có thể nhìn sơ qua như vậy mà thôi.
Nhìn ra ngoài cửa sổ xe lửa, sân ga trông hơi mờ ảo, như thể bị một sức mạnh nào đó bẻ cong đi.
"Bác sĩ." Tên mập ngồi sát vào cạnh Giang Thành, thấp giọng hỏi: "Chúng ta có nên tìm một chỗ ngồi xuống không?"
Hầu hết các hành khách trong tàu hỏa đều ngồi trên ghế gỗ. Chỉ có một số ít người vẫn đứng đó với gương mặt lạnh lùng, ánh mắt đờ đẫn, chẳng khác gì một cái xác không hồn.
So sánh với toàn cảnh, bọn họ cứ đứng tụ tập cùng một chỗ thế này thì quả thật hơi mất cân xứng.
"Không chỉ những người này lên xe trong khoảnh khắc vừa rồi." Giang Thành nói.
Nghe vậy, tên mập sửng sốt một chút. Sau đó, như chợt nhận ra điều gì, tên mập tái mặt khi quan sát những người khác xung quanh toa tàu.
Khi xếp hàng, toa tàu mà bọn họ đang đứng có ít nhất 100 người. Nhưng khi lên tàu, ngoại trừ bọn họ ra thì trong toa này có không quá 30 người.
Vẫn còn nhiều ghế trống.
Những người còn lại đã đi đâu?
Yết hầu quặn thắt vài lần, tên mập thầm suy đoán bảo dạn thử một lần. Đó chính là, chẳng lẽ những chiếc ghế trống kia cũng là đang có "người" ngồi trên đó, nhưng không thể nhìn thấy bằng mắt thường?
Và thông qua quan sát, tên mập cũng phát hiện ra một điều rất kỳ quái. Tất cả những người ngồi trên ghế đều là những người ăn bận rách rưới.
Nam nữ đều có vóc dáng gầy gò, ánh mắt đờ dẫn, sắc mặt rất kém cỏi, giống như đã lâu lắm rồi chưa được ăn no. Ngược lại, những hành khách đang đứng trông tự do hơn nhiều. Có người giống như giáo viên, có người thì mang dáng dích như một quý cô thanh lịch.
Có một thanh niên đang đeo túi leo núi quay lưng về phía bọn họ - chiếc túi ấy cũng là loại có kiểu dáng khá phổ biến vào những năm trước đây.
Nhìn chung, có vẻ như những người ăn mặc rách rưới này mới đúng là hành khách thực sự, trong khi những người khác chỉ là lên tàu đi nhờ mà thôi.
Thế nên mới không có chỗ ngồi.
Vài phút sau, còi tàu vang lên, đoàn tàu bắt đầu di chuyển chậm rãi. Đồng thời, đèn trên trần toa tàu cũng nhấp nháy vài lần.
"Hít hà..." Một tiếng thở hổn hển vang lên, còn mí mắt của Bì Nguyễn cũng giật mạnh liên tục. Sắc mặt của cậu ta trắng bệch như ma quỷ, vì dường như cậu ta vừa trông thấy một hình ảnh cực kỳ kinh hoàng nào đó.
Giang Thành chậm rãi nhìn toa tàu. Khii đoàn tàu bắt đầu lăn bánh, mọi thứ cũng... đã thay đổi.
Toa xe vốn trống rỗng, nay đã đầy các hành khách. Không còn một ghế trống nữa, chỗ nào cũng chật kín cả người.
Tính luôn cả lối đi ở giữa.
Mùi khét nồng nặc hòa lẫn với mùi máu lan tỏa trong buồng tàu, khiến ai nấy đều buồn nôn.
Những người xuất hiện đột ngột từ không khí này đều cúi thấp đầu, thân thể cháy đen, trên người dính đầy các vết thương khủng khiếp.
Có rất nhiều kẻ bị cụt tay hoặc chân, thậm chí có người bị mất luôn một nửa cơ thể; nội tạng và ruột lòi hẳn ra bên ngoài, lại còn nhúc nhích liên tục.
Một người ở vị trí khá gần cả nhóm đã bị mất một nửa cánh tay; máu tươi đang liên tục chảy xuống phần chỉ bị cắt đứt; máu thấm đẫm sàn tàu, nhuốm vào mũi giày của gã...
Trong chốc lát, đoàn tàu vốn dĩ yên bình, lúc này đã biến thành địa ngục.
Đột nhiên, Hòe Dật cảm thấy có một bàn tay chọt vào chính mình hai lần. Anh ta vô thức quay đầu lại, rồi nhìn thấy một người nào đó với thân hình cháy đen, cúi thấp đầu, cao khoảng 1. 4 mét đang đứng sau lưng mình.
Vóc người lọm khom, có lẽ là một bà cụ. chặn ngang đường.
Anh ta lập tức lùi lại nửa bước, tránh sang một bên.
Bà cụ không nói gì, chỉ bước tới trước, khập khiễng di chuyển. Lúc này, Hòe Dật mới phát hiện ra, bà cụ đã bị mất một nửa bàn chân.
Nhưng ngay một giây tiếp theo, dù có cố ý hay không, bà cụ chợt nghiêng người, như bị mất thăng bằng vậy, khiến chân phải cụt mất một nửa bàn chân giẫm ngay lên giày của Hòe Dật. Sau đó, bà chậm rãi ngã sấp xuống trước mặt Hòe Dật.
Cùng lúc đó, hai cánh tay của cụ ta lập tức ôm lấy chân của Hòe Dật.
Vừa kịp phản ứng, mặt mày của Hòe Dật tái mét cả đi. Chuyện quái gì thế này? Y như chuyện lừa đảo nằm ăn vạ giữa đường à? Vừa cách đây không lâu, anh ta vừa trải qua một lần, giờ lặp lại nữa à?
Nhưng bà cụ này không phải là bà cụ kia, Hòe Dật cũng không còn cách nào khác. Bà cụ vừa ôm chân của anh ta, vừa giãy giụa, tạo nên âm thanh khiến các hành khách khác nhanh chóng để ý về phía bên này.
Đã có người đã xoay cái cổ cứng ngắc, nhìn sang đây.
"Anh đang làm cái quái gì vậy?" Không biết chuyện gì đang xảy ra, tên mập trợn to hai mắt, kinh hãi hỏi: "Vô duyên vô cớ, anh ngáng chân cụ ta làm gì? Chán sống chắc?"
"Không phải tôi, tôi không có làm." Thật ra, nếu nói Hòe Dật vô can là không đúng, nhưng nếu bảo đây là do Hòe Dật gây ra thì cũng sai: "Bà ấy tự mình ngã xuống, không liên quan gì đến tôi!"
"Mau đỡ bà cụ lên!" Giang Thành lập tức nói ngay.
Hắn đã cảm nhận được bầu không khí xung quanh đang thay đổi. Dường như những hành khách nơi này dần dần tỉnh táo lại; ánh mắt của bọn họ không còn đờ đẫn nữa, mà mơ hồ mang theo một chút đau đớn và oán hận.
Nghe thế, Hòe Dật lập tức quỳ xuống, buồn bã nói với bà cụ: "Cụ này, đừng như vậy mà. Cụ ăn vạ với cháu thì chẳng đáng bao nhiêu cả. Về căn biệt thự ven biển thì cháu đã tặng người khác rồi, chỉ còn một căn nhà mua trả góp thôi. Cụ tha cháu đi. Cụ đi gây sự với kẻ khác đi nhé?"
Dường như lời nói của Hòe Dật đã có tác dụng. Đang giãy giụa kịch liệt, bà cụ thực sự bình tĩnh lại.
Hòe Dật thầm cảm thấy vui mừng. Xem ra, con quỷ này cũng là người tốt bụng, không ngược đãi người nghèo.
Nhưng vừa lúc anh ấy đưa tay ra, nắm lấy cánh tay của bà cụ, định Rắc...
Anh ta đã kéo... đứt cả cánh tay của bà cụ.
Không chỉ vậy, một nửa thân thể của bà cụ lại rơi xuống đất. Mà lần này, đầu của bà cũng rớt ra khỏi cổ, lăn ùng ục sang một bên, dõi một đôi mắt đỏ ngầu vì vằn vện các tia máu, nhìn chằm chằm vào Hòe Dật.
"Con mẹ nó!" Hòe Dật chửi đổng theo bản năng.
Cách đó không xa, đã có một bóng người đứng dậy. Càng đáng sợ hơn chính là, ở toa xe phụ cận cũng có tiếng bước chân vang lên; dường như có người đang di chuyển về phía bên này.
Nếu xảy ra xung đột, chắc chắn sẽ không chỉ có mỗi Hòe Dật tử vong. Giang Thành cảm giác rõ ràng, đang có từng ánh mắt dán chặt vào người hắn, cực kỳ lạnh lẽo.
Giang Thành nhấc chân bước tới, ngồi xổm xuống, đỡ cái đầu của bà cụ lên. Sau đó, bằng một tốc độ rất nhanh, hắn vọt tới cửa kính tàu hỏa, chọn ngay vị trí của một mặt kính thủy tinh bị vỡ, thủng một lỗ lớn.
Hắn vừa ôm đầu bà cụ, vừa nói: "Bây giờ, tôi cho cụ 2 lựa chọn. Hoặc là cụ tiếp tục diễn, tôi sẽ ném đầu của cụ ra ngoài; không thì cụ tự mang theo đầu mình rồi lập tức rời khỏi đây." Giọng nói của Giang Thành không lớn lắm, nhưng sặc mùi uy hiếp.
Đối diện với đôi mắt đẫm máu kia, ánh mắt của Giang Thành cũng vô cùng lạnh lẽo, không hề yếu thế.
Một lát sau, thân thể vối dĩ còn đang lăn lộn trên mặt đất kia lại đứng dậy thẳng tắp, sau đó chậm rãi đi về phía Giang Thành.
Giang Thành cũng trả đầu lại cho bà cụ như đã hứa.
Thấy vậy, Hòe Dật lập tức bước tới, ném cánh tay bị đứt rời vào người bà ta, tựa như ném đi một củ khoai lang nóng.
Răng rắc...
Bà cụ bước đi một cách cứng đờ, ôm theo cái đầu và nửa cánh tay, khập khiễng tiến về phía toa xe bên cạnh.
Cơn nguy kịch đã qua, và mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Toa tàu vốn đang náo loạn cũng dần bình tĩnh trở lại.