Chương 567: Vương pháp
Chương 567: Vương phápChương 567: Vương pháp
Cảm giác lạnh lẽo khi bị theo dõi dần dần lắng dịu xuống. Vài giây sau, không gian bên ngoài cửa sổ đã tối sầm, xung quanh lại rơi vào bầu không khí yên tĩnh.
Chuyến tàu dường như đang đi vào một con đường hầm chật hẹp.
Trong phút chốc, khu vực xung quanh dường như đã thay đổi gì đó. Mặt sàn vốn dĩ đẫm máu, giờ đã trở nên bằng phẳng hơn, mà mùi khét xen lẫn mùi máu tanh cũng biến mất.
"Ai? Ai vừa chạm vào mông tôi?" Bì Nguyễn kêu lên.
"Cậu Bì Nguyễn?" Trong bóng tối, tên mập cũng giở giọng nghỉ hoặc: "Cậu chạy đến cạnh tôi hồi nào vậy?"
Trước khi toa tàu tối đen, anh ta nhớ là Bì Nguyễn vẫn đứng cách mình một khoảng xa.
"Tôi không hề nhúc nhích gì hết. Anh Phú Quý, không phải là anh tiến gần đến tôi sao?" Bì Nguyễn hỏi.
"Không phải do chúng ta." Lạc Hà nói: "Chỉ là không gian trong tàu hỏa đã trở nên nhỏ hơn mà thôi."
Giọng nói của Lạc Hà gần như vang lên ngay sau tai tên mập. Có thể tưởng tượng được, khoảng cách giữa bọn họ là gần đến mức nào.
"Đây không phải là toa tàu mà chúng ta từng đứng ban nãy. Tôi vừa chạm vào vách toa, nó được làm bằng kim loại... Mặt trên thậm chí còn có đỉnh tán nữa." Vừa nói, Lệnh Hồ Dũng vừa đưa tay ra, cảm nhận từng vết nhô ra theo quy luật ngay trên vách tàu kim loại.
Trần tàu cũng đã hạ thấp xuống rất nhiều, chỉ cần đưa tay là chạm được.
Trong khoảnh khắc khi trời tối đen ban nấy, bọn họ đã bị di dời từ toa tàu đến một căn phòng bí mật nào đó được bao quanh bởi những tấm kim loại.
"Nơi đây là đâu?" Phan Độ hỏi.
Có vẻ như không ai có thể trả lời được câu hỏi này.
Bên ngoài có một âm thanh nào đó khá mơ hồ, lúc đầu rất nhỏ, nhưng càng lúc càng lớn dần. Bọn họ nghe ra, hình như có ai đó đang nói chuyện.
Thật không may, vì không gian xung quanh quá ồn ào nên không thể nghe rõ người bên ngoài đang nói gì.
Cùna lúc nàv không dian chớt rung chuyển dữ đôi ta như moi naười đang chen chúc lẫn nhau. Khung cảnh nhất thời có chút hỗn loạn, dường như có thứ gì đó đang chuyển động.
Không giống như tàu hỏa, cảm giác rung chuyển của tàu hỏa sẽ không mạnh đến thế.
Đây giống như một chiếc xe khách đang xoay đầu hơn.
Cuối cùng, sau một lần thắng theo quán tính cuối cùng, mọi người đã va vào nhau rồi dừng lại.
Sau một tiếng ma sát, vách kim loại mở ra. Ánh sáng lọt vào bên trong, và trong khi tầm mắt của mọi người chưa kịp thích ứng với độ sáng thay đổi đột ngột này thì ai nấy đều bị xô đẩy ra bên ngoài.
Sau đó, từng kẻ một trong nhóm đều cảm giác cổ tay của mình mát lạnh; trên cổ tay của bọn họ lúc này bất chợt xuất hiện thêm một đôi còng lạnh băng.
Sau khi tiêu cự của mắt đã thích ứng với ánh sáng mới, cả bọn mới nhận ra rằng, trước mặt mình đang có một vài người. Bọn họ đều đội mũ rộng vành, mặc bộ quần áo màu đen không quá vừa vặn, trông y hệt như đám ngụy quân trong mấy bộ phim truyền hình.
"Ngoan ngoãn hết cho tao!" Có vẻ như người đàn ông mập lùn vừa lên tiếng kia chính là đầu lĩnh của đám người này. Gã ấy có đôi mắt hình tam giác, nghiêng đầu nhìn mọi người, trong tay còn cầm theo một cây roi da: "Tự chúng mày nhận rõ đây là địa phương nào nhé, chính là cục cảnh sát của trấn Đá Xám, cũng là cục cảnh sát to nhất trong phạm vi mấy chục dặm khu này!"
"Không chỉ là bọn mày, mà bao gồm cả những tên giặc cướp với tội ác tày trời kia khi đến đây cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu. Bằng không, để xem thử chúng mày có chịu đựng nổi ngọn roi trong tay tao hay không!"
Nói xong, dường như muốn giết gà dọa khỉ, gã mập lùn bèn vung tay quất xuống đất vài phát "chát chát".
Sau khi nghe gã mập lùn nói một lúc, mọi người cũng đã có một cái nhìn khái quát về tình hình hiện tại. Địa điểm phó bản của bọn họ lần này là trấn Đá Xám ở một khung thời gian cách hiện tại rất lâu, thời Trung Hoa Dân Quốc, hoặc thậm chí sớm hơn.
Nơi họ đang ở bây giờ là nhà tù thị trấn Đá Xám, mà chiếc xe vừa chở bọn họ đến đây đang ở ngay sau lưng.
Đó là một chiếc xe tải có hình dáng kỳ lạ, phía sau có gắn một thùng xe bọc sắt, xung quanh bị bịt kín, hẳn là xe tù để chở phạm nhân.
Vừa du hành xuyên thời gian đến đây thì trực tiếp biến thành phạm hình lúc này không phải là một khởi đầu suôn sẻ.
Bì Nguyễn nuốt nước miếng, cúi đầu khom lưng nói: "Lão đại, anh bắt nhầm người rồi à? Tôi là một công dân tốt."
Thấy hành vi của Bì Nguyễn như vậy, tên mập cảm thấy rằng, nếu thật sự xuyên không về thời đại như vậy, Bì Nguyễn cũng nhất định sẽ quy thuận theo phe Đồng minh.
"Đừng nói nhảm nữa, đừng để tao quất bọn mày!" Gã cảnh sát ục ịch vung roi lên, hung tợn hăm dọa.
Lúc này, một viên cảnh sát mặc đồng phục tương tự với một cây gây giắt bên hông đã chạy ra từ tòa nhà phía sau: "Đội trưởng Tiền, cục trưởng Kiều hỏi là đã mang phạm nhân đến đây hay chưa?"
Có vẻ như người đàn ông mập lùn này mang họ Tiền, và gã ta là đội trưởng của đồn cảnh sát.
"Bọn họ đều ở đây." Đội trưởng Tiền chỉ roi vào đám người Giang Thành.
"Cục trưởng Kiều nói, ông ấy sẽ đích thân thẩm vấn bọn họ."
Cứ như vậy, cả nhóm nhanh chóng bị áp giải vào tòa nhà đồn cảnh sát.
Nói là tòa nhà, nhưng thực ra đó chỉ là một ngôi nhà ba tầng lầu khá bề thế mà thôi. Cách trang trí bên trong cũng không theo phong cách của Trung Quốc hay phương Tây, mà nom khá kỳ lạ.
Một người đàn ông cao gầy với mái tóc rẽ ngôi gặp mặt bọn họ trong một văn phòng khá lớn.
Theo cách xưng hô của đội trưởng Tiền, người đàn ông khoảng 40 tuổi này chính là Cục trưởng của cục cảnh sát này
"Tôi họ Kiều." Người đàn ông kéo dài giọng: "Là Cục trưởng Cục cảnh sát thị trấn Đá Xám. Các người có thể gọi tôi là Cục trưởng Kiều, hoặc Kiều Hán Huy đều được."
"Chào Cục trưởng Kiều!" Có người đáp lời.
Ai nấy đều hiểu ngầm, không nên gọi thẳng tên của Cục trưởng Kiều.
"Tốt lắm." Cục trưởng Kiều nheo mắt, ngồi xuống chiếc ghế sang trọng ở phía đối diện, khoanh tay lại: "Các người đều biết mình đã phạm tội gì mà, đúng không?"
Về chuyện này... Tất cả mọi người đúng là thật sự không biết đấy. Bọn họ chỉ vừa mới đến thế giới này chưa đầy nửa tiếng đồng hồ.
Nhifng bất ngờ thav dường nhĩ Cuc trưởng Kiều cũng đã đoán trước được phản ứng của mọi người. Do đó, gã phát tay nhẹ. Ngay sau đó, một viên cảnh sát trẻ tuổi khác bèn mang một xấp giấy đến, phát cho từng người một.
Đó là bản cáo trạng về tội ác mà bọn họ đã gây ra.
Tội lỗi của mỗi người đều thuộc diện khá nặng; kết quả cuối cùng đều là tử hình, không có ngoại lệ.
Nhóm ba người của Triệu Hưng Quốc là thông đồng với cướp, Lâm Uyển Nhi và Phó Phù là nghỉ phạm mở nhà chứa, dùng thuốc mê để sát hại các thương nhân.
Lạc Hà là giáo viên, nhưng lại bí mật tham gia vào đường dây buôn bán trẻ em.
Hòe Dật và Trần Cường là hợp mưu hạ độc người khác.
Tình hình lại chuyển biến mạnh vào trường hợp của Giang Thành. Tội ác của hắn chính là dụ dỗ mấy bà thứ của một vị quan chứ quân phiệt, còn lừa gạt luôn cả con gái của bọn họ.
Giang Thành chỉ vừa liếc mắt là cất vào tờ giấy cáo trạng kia, chấp nhận im miệng một cách hiếm thấy.
"Bọn họ đều rơi vào trường hợp bình thường, nhưng tại sao tôi lại... tôi lại bị sao vậy?" Tên mập đột nhiên lo lắng cuống cuồng, đứng dậy vẫy tới vẫy lui tờ giấy ghi bản án, kích động nói: "Dám nói tôi hấp diêm người khác ư? Tôi có bao giờ làm chuyện ấy đâu? Tôi... Tôi vẫn còn zin mà, ngay cả nắm tay con gái mà tôi còn chưa từng thử qua đấy..."
Nhưng khi tên mập còn chưa kịp nói xong, Bì Nguyễn đã xen ngang với vẻ mặt thê lương: "Nói tôi hấp diêm thôi thì cũng không sao, nhưng tại sao lại bảo tôi hấp diêm một cụ già gần trăm tuổi? Mà chưa hết, vừa là một cụ già, mà cụ già ấy còn là một cụ ông?? Mà nếu chỉ là một cụ ông thôi thì tôi còn nhịn được..." Bì Nguyễn chỉ vào tờ giấy bản án của mình, thét to chất vấn: "Xem đi! Ai giải thích cho tôi một chút xem, phần cuối cùng ghi là 'vì nguyên nhân kín của bản thân mà chưa thể hấp diêm thành công' là có ý gì?"
"Từ lâu, đã nghe rằng chế độ cũ coi rẻ mạng sống của con người, nhưng khi các người phán bừa tội danh cho người khác thì vui lòng nghiêm túc thêm một chút, được không?" Bì Nguyễn đau đớn nói.
"Cơ mà, đây rõ ràng ghi là tôi chưa thành công hấp diêm, vậy chẳng phải tội danh sẽ nhẹ hơn bọn họ à? Hà cớ gì cũng xử tôi vào khung tử hình?" Bì Nguyễn chỉ vào tên mập, nói: "Tôi không phục! Tôi muốn tố cáo! Nơi này còn có pháp luật hay không chứ?"
..”. 4A - Ko sa # s s` ¬ ta... 1¬ .-°%. ....x^ Œes` =«@ " . "Được rồi, đừng vòng vo nữa." Giang Thành thẳng thừng xé nát từng trang cáo buộc trong tay: "Anh bắt bớ cả đám chúng tôi đến đây, rốt cuộc muốn chúng tôi làm gì?"