Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 568 - Chương 568: Toa Tàu

Chương 568: Toa tàu Chương 568: Toa tàuChương 568: Toa tàu

Chỉ cần nhìn vào ngay lần đầu tiên, ai nấy cũng đều hiểu rõ: những cáo buộc này chỉ là giả mạo, chủ yếu mang tính đe dọa hơn là yêu cầu bọn họ nhận tội.

Mà thái độ của Cục trưởng Kiều cũng chứng minh cho phán đoán này.

Tựa lưng vào chỗ ngồi, Cục trưởng Kiều cũng không phủ nhận: "Đã như vậy, tôi sẽ nói rõ ràng. Tôi cần các người làm một việc. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, tôi sẽ thả các người đi. Ai nấy đều được bình yên vô sự.

Nhưng nếu không làm xong, vậy thì đừng trách tôi. Tội danh của các người đã được ghi rất rõ ràng." Cục trưởng Kiều nghiêm túc nói: "Sau 7 ngày, xử bắn."

"Anh cần làm chuyện gì?"

Ánh mắt của Cục trưởng Kiều bỗng trở nên rất cổ quái, mà giọng nói cũng theo đó mà trầm xuống: "Vụ án đoàn tàu Tháng Năm mất tích, chắc là các người từng nghe nói chứ?"

Khi vừa nghe thấy 4 chữ "đoàn tàu Tháng Năm", ai nấy đều tái mặt, nhưng rốt cuộc vẫn giả vờ bối rối rồi trả lời: "Không hầ."

"Haiz..." Có vẻ như việc đề cập đến sự việc này cũng là một quá trình rất dày vò đối với Cục trưởng Kiều. Gã lấy hộp thuốc lá ra, lấy một điếu rồi châm lửa, sau đó mới chậm rãi nhớ lại: "Chuyện đó xảy ra vào 3 năm trước. Khi ấy, khắp nơi đều gặp nạn chiến tranh. Mà khi chiến sự lan rộng đến đâu, ở đó sẽ có nạn dân phải bỏ xứ tha hương. Trấn Đá Xám của chúng ta cũng đón tiếp khá nhiều nạn dân chạy đến.

Lúc đầu thì không sao, nhưng khi số lượng dân chạy nạn tăng lên, vì trấn Đá Xám của chúng ta cũng không phải là một địa phương đủ lớn, thế nên không thể nào tiếp tục thu nhận bọn họ được.

Nhưng dù sao đi nữa, ai cũng là đồng bào, không thể nhìn họ chết đói được. Do đó, chúng ta đã tìm một chiếc tàu hỏa, chuẩn bị đưa họ đến một thị trấn khác cách xa chiến tranh.

Nơi đó tuy hoang vắng, nhưng có thể giúp bọn họ gắng gượng sống qua ngày.

Nhưng ai ngờ đâu, chuyến đi ấy lại dẫn đến một mầm mống tai vạt!"

Nét mặt của Cục trưởng Kiểu đột nhiên thay đổi. Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn đám người Giang Thành với ánh mắt đầy sợ hãi.

"Tàu hỏa biến mất trên đường chạy à?" Lệnh Hồ Dũng hỏi xác nhận. Anh †a nhé rằna. trước đó Cuc trưởng Kiều đã đề cân đến vụ án mất tích của đoàn tàu Tháng Năm.

Nghe thế, Cục trưởng Kiều lắc đầu. Gã nâng tay, chậm rãi xoa nhẹ thái dương: "Nếu thật sự như vậy thì sẽ dễ xử lý hơn."

"Có lẽ chuyến tàu ấy sẽ đến muộn một chút, vì dự định là sẽ vào ga lúc chạng vạng. Tuy nhiên, mọi người đã đứng chờ đến tận nửa đêm, tàu hỏa vẫn không đến.

Ngay lúc những người đón tàu quay người, chuẩn bị rời đi, thì bất chợt nghe thấy từng tiếng âm thanh rầm rập đi kèm với sự chấn động của mặt đất.

Từ một vùng tăm tối, đoàn tàu hỏa ấy cứ thế mà chạy vào.

Nếu không phải do động tĩnh quá ồn ào đến từ con quái vật kia, về cơ bản là sẽ chẳng có ai phát hiện là nó đã xuất hiện.

Bởi vì lúc đó, trên tàu hỏa không hề bật ánh đèn. Ngay cả đầu máy cũng không hề mở đèn chiếu sáng.

Người đón ga bèn dùng đèn pin chiếu vào, và sau khi trông thấy dòng chữ trên đầu máy thì mới biết rằng, đó chính là đoàn tàu Tháng Năm mà bọn họ đang chờ.

Vốn dĩ, người đón ga cũng chỉ thấy hơi lạ thôi, chứ cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao đi nữa, lúc đó đang có chiến tranh; máy bay của quân Nhật bất kể mục tiêu có là tàu hay quân đội, hoặc xe chở dân chạy nạn... miễn trông thấy ánh sáng sáng ngời là cứ thả bom ngay.

Nhưng sau khi xe dừng hẳn, dần dần, người chịu trách nhiệm đón tàu ở sân ga cảm thấy có gì đó không ổn.

Quá yên tĩnh! Bên trong đoàn tàu chẳng có một âm thanh nào.

Trên tàu không có bật đèn. Nhìn từ bên ngoài, bên trong toa tối đen như mực. Chẳng thể nhìn thấy gì cả, trong khi tất cả các cánh cửa đều đóng kín và không một ai xuống tàu cả.

Một lúc sau, người chịu trách nhiệm đón tàu không chờ thêm được nữa, thế là tiến gần đến đoàn tàu. Gã chiếu đèn pin vào trong, định bụng quan sát thử xem.

Sau khi xem rồi mới biết, hàng loạt các toa xe bên trong đều chẳng có một ai.

Lúc này, một người khác được phân công đi kiểm tra vị trí đầu máy cũng chạy thụt mạng trở về, mang theo một tin tức vô cùng đáng sợ. Nơi buồng lái bên trong đầu máy cũng chẳng có một ai!

Tuy nhiên, bếp lửa nơi đó vẫn cháy sáng rực, xẻng xúc than vẫn còn than đá sưởi ấm cách đây 1 giây vậy.

Nhưng vào 1 giây tiếp theo, người đó đã biến mất.

Không! Là những người bên trong đoàn tàu đều biến mất! Tất cả mọi người đã biến mất.

Khi ấy là đang nửa đêm, thế nên không ai dám bước lên đoàn tàu để kiểm tra cả. Thế là bọn họ bèn chạy ngược về thị trấn, tri hô với dân làng.

Chuyện này đã thổi bùng lên một sự huyên náo khá to khi đó. Sáng sớm hôm sau, có rất nhiều người tụ tập đến nhà ga. Lợi dụng ánh nắng sáng đầy đủ, một số người bạo dạn bèn uống vài ly rượu mạnh, cầm chặt súng rồi bước lên tàu, xem thử chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng vừa lên chuyến tàu ấy, bọn họ lập tức sửng sốt với cảnh tượng trước mắt. Tất cả những đống hành lý đều được đặt ngay ngắn dưới đất, còn có cả chăn bông, quần áo cũ, một ít loại đồ ăn đơn giản... Từng món, từng món được đặt ngay ngắn tại chỗ ngồi, hoặc là trên bàn.

Nhưng chẳng thấy bóng dáng của bất cứ một ai."

Cục trưởng Kiều vừa nhăn mặt, vừa kể: "Cảm giác ấy giống như bọn họ chỉ là tạm thời rời đi và sẽ trở về bất cứ lúc nào."

Nhưng hiện tại, xem ra những người tị nạn mất tích kia sẽ không bao giờ quay trở lại. Bằng không, Cục trưởng Kiều cũng sẽ không tìm đến họ, dùng tội danh để uy hiếp bọn họ đi xử lý chuyện này.

"Cục trưởng Kiều." Nghe xong, Bì Nguyễn sợ hãi đến tái mặt: "Chuyện này quá đáng sợ rồi. Hay là... hay là anh đổi một sự vụ khác đi nhé, có được không?" Cậu ta van nài.

Cục trưởng Kiều liếc nhẹ Bì Nguyễn rồi phớt lờ cậu ấy đi, chỉ lạnh lùng nói: "Nghe tôi nói hết đã."

Nghe vậy, tên mập càng bất an, đúng là chuyện này còn chưa chấm dứt.

"Mọi người lên tàu, lục soát từ trước tới sau. Từng toa một đều giống nhau, chỉ có người là mất tích, trong khi đồ đạc và hành lý đều còn nguyên vẹn, không hề có dấu vết bị đụng chạm qua."

"Mãi cho đến khi cả đám đặt chân đến toa tàu cuối cùng." Giọng điệu của Cục trưởng Kiều đã thay đổi. Gã ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đám người Giang Thành đám người; bầu không khí xung quanh nhất thời trở nên nặng nề hẳn.

"Cửa toa tàu cuối cùng đã bị khóa chặt, mà lại là kiểu khóa trái từ bên trong. Không thể mở ra được. chứng tỏ bên trong có người. Tiếp đó, anh ta bèn hô to vào bên trong, bảo rằng bọn họ chính là nhóm phụ trách tiếp đón dân tị nạn ở thị trấn bên cạnh, bảo mọi người bên trong không cần phải sợ, cứ mở cửa ra đi.

Nhưng gọi khản cổ cả buổi mà bên trong chẳng có phản hồi gì cả, thậm chí còn không có một âm thanh nào, tựa như bên trong hoàn toàn không có một ai.

Sau khi bàn bạc, cả nhóm quyết định cắt cử 2 người ở lại đó canh chừng. Những người khác sẽ xuống khỏi đoàn tàu để kể rõ tình huống, tiện thể xách theo công cụ để cắt ổ khóa cửa.

Nhưng mãi đến khi đám người kia xuống tàu để lấy công cụ phá khóa rồi quay lại vị trí toa cuối cùng kia, 2 người được phân công đứng đó canh gác cũng đã biến mất.

Mọi người tìm tòi suốt mấy toa tàu liên tục, nhưng cũng không trông thấy hai người kia.

Lúc ấy, bèn có người hốt hoảng. Rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì đó bất ổn. Tuy nhiên, 2 người ở lại canh gác kia đều có súng trong tay, cho dù gặp phải nguy hiểm thì làm sao mà chẳng gây nên bất cứ một động tĩnh nào như vậy?

Lúc này, những người còn lại dường như chợt liên tưởng đến một điều gì đó. Họ quay đầu, nhìn về phía toa tàu cuối cùng... nơi có cánh cửa đang khóa chặt.

Tình cảnh nhất thời căng thẳng rõ rệt. Không ai dám nói chuyện tiệp tục nữa. Mọi người bèn phân công nhau rõ ràng, bao gồm hai người đi mở cửa, còn những người phía sau thì tập trung cao độ, chĩa họng súng về phía cửa toa tàu.

Sau một tiếng 'két', cánh cửa mở ra. Phía sau cửa rất tối. Và khi một vài ánh đèn pin chiếu xuyên qua bóng tối, soi rọi vào bên trong, ai nấy đều bị sốc bởi những gì mà họ nhìn thấy trước mắt.

Vốn là một toa tàu không lớn lắm, nhưng bên trong lại có lít nha lít nhít người đang đứng cùng nhau. Mà tất cả bọn đều là đang đứng quay lưng ra bên ngoài, không hề nhúc nhích.

Trong số đó, cũng bao gồm luôn 2 bóng lưng cực kỳ quen thuộc."
Bình Luận (0)
Comment