Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 569 - Chương 569: Gương Mặt Quái Đản

Chương 569: Gương mặt quái đản Chương 569: Gương mặt quái đảnChương 569: Gương mặt quái đản

"Là hai người đồng bạn mất tích của bọn họ." Giang Thành nói. Đây là chuyện rất hiển nhiên.

Cục trưởng Kiều gật đầu, vô thức liếm đôi môi khô nứt nẻ: "Chính là hai người đó. Bọn họ cũng giống như những người khác trong toa tàu cuối cùng này, đứng quay lưng về phía cửa, vẫn còn cầm súng trong tay, giống như đang đứng gác tại đó vậy."

"Tiếp theo, những người đồng bọn khác bèn ngập ngừng gọi tên bọn họ hai lần, nhưng chẳng ai trả lời cả. Nói chính xác hơn, là không hề có bất kỳ một phản ứng nào.

Cuối cùng, có người dũng cảm siết chặt tay súng mà bước tới, đầu tiên là vỗ nhẹ vào bả vai của một trong hai người. Sau đó, là quyết đoán kéo lấy cánh tay của người đó.

Không ngờ rằng, lực kéo thế này lại trực tiếp kéo người đàn ông kia ngã đỗ về phía sau. Và ngay khoảnh khắc trông thấy người đàn ông trước mặt ngã xuống đất, người bạn bên ngoài bị giật mình đến nỗi suýt nữa là ngất lịm đi.

Sắc mặt tái nhợt, lông mày nhướng lên quá mức, khóe mắt nhếch lên, miệng há hốc, để lộ một nửa hàm răng."

Cục trưởng Kiều vừa mô tà mà vừa sợ hãi: "Tôi công tác trong ngành này đã nhiều năm như vậy rồi, thế mà cũng chưa bao giờ gặp phải một gương mặt tươi cười quỷ dị đến vậy."

"Đó không phải là biểu cảm mà một người sống có thể thể hiện ra được. Gã ấy đã chết; tất cả mọi người trong toa tàu ấy đều đã chết hết rồi.

Mà ai nấy, đều có một biểu cảm y hệt nhau trên gương mặt."

"Bọn họ chết như thế nào?" Giang Thành hỏi. Khi nghe đến đoạn tất cả mọi người đều quay lưng về phía cửa, hắn đã đoán được kết quả.

"Tôi không biết." Cục trưởng Kiều thở dài và lắc đầu.

"Không biết?" Phan Độ cau mày,"Mặc dù sự tình khá quỷ dị, nhưng dù sao cũng chết nhiều người như vậy, hẳn là phải kiểm tra thi thể chứ?"

Từ lâu, từng nghe nói là quan lại chế độ cũ xem mạng người như cỏ rác - hiện tại, kể như là đã được chứng kiến tận mắt.

"Tất nhiên, chúng ta phải kiểm tra các thi thể ấy chứ. Nhưng mà, trên thi thể chẳng có vết thương bên ngoài nào cả. Bọn họ... dường như là tử vong ngay khoảnh khắc cực kỳ vui vẻ kia đấy." Giọng nói của Cục trưởng Kiều run rẩv- “Chúng tôi cá chon vài naười đến để đñiải nhấu tử thị: nhưng cũng chẳng phát hiện ra chỉ tiết nào khả nghi cả.

Ngoại trừ suy dinh dưỡng, bọn họ không có vấn đề gì quá lớn về mặt thể chất. Một số người trong số các nạn nhân ấy vẫn còn thức ăn tươi mới trong bụng, chưa kịp tiêu hóa."

"Đợi đã." Giang Thành mở lời, xen ngang vào mạch nói chuyện của Cục trưởng Kiều: "Anh bảo rằng, tất cả những người trên tàu hỏa đều mất tích à?"

Cục trưởng Kiều gật đầu: "Đúng vậy."

"Nhưng làm sao toa tàu cuối cùng lại đủ sức chứa cả đoàn tàu?" Nhìn vào Cục trưởng Kiều, Giang Thành hỏi.

Cục trưởng Kiều nhìn Giang Thành, một lúc sau mới gật đầu: "Anh bạn trẻ, cậu nói đúng. Ngoại trừ đám dân tị nạn chết ở toa tàu cuối cùng mà chúng tôi tìm thấy, tất cả những dân tị nạn còn lại đều mất tích.

Mà nhóm mất tích kia mới là số đông, còn những tử thi bên trong toa tàu cuối cùng chỉ là một phần nhỏ."

Suy nghĩ một lúc, Hòe Dật nói: "Liệu có phải tác nhân nguy hiểm gây ra chuyện này là xuất phát từ những toa tàu phía trước rồi lan dần về phía sau, từ đó khiến những kẻ ở tại toa cuối cùng đã có chuẩn bị trước, khóa chặt cửa toa lại? Chỉ đáng tiếc là cuối cùng vẫn phải gặp nạn."

"Nhưng nếu so với đám người mất tích, ít ra thì mấy nạn nhân ở toa cuối cùng kia vẫn còn để lại thi thể." Hòe Dật phân tích đôi câu.

"Không đâu." Cục trưởng Kiều khẳng định: "Những cái xác ở toa tàu cuối cùng ấy cũng không phải là đám dân tị nạn vốn dĩ có chỗ ngồi ở toa tàu cuối cùng."

Nghe vậy, Giang Thành ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cục trưởng Kiều, hỏi: "Làm sao anh biết?"

Dù sao đi nữa, vào những năm đó, Giang Thành không tin là Cục trưởng Kiều và những người khác còn đủ kiên nhẫn để thống kê lại vị trí của từng người tị nạn trên tàu; cùng lắm là họ chỉ có thể đếm được số lượng nhân số đại khái mà thôi.

Khi đất nước điêu tàn, mạng người cũng vô giá trị như cỏ rác.

Cục trưởng Kiều cũng không giấu giếm điều này. Gã nhìn thằng vào mắt Giang Thành, nói: "Chúng tôi không đếm chính xác vị trí của các nạn nhân, nhưng những thi thể chết ở toa tàu cuối cùng đều là người già và trẻ em."

"Những người trẻ tuổi và trung niên, cả nam lẫn nữ, đều mất tích." Cục trưởng Kiều ha aiona. Chỉ có thi thể của người già và trẻ em, còn nhóm mất tích lại bao gồm trai gái trẻ tuổi và trung niên - tình huống thế này quả thực nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Xem ra - không còn nghỉ ngờ gì nữa - sự kiện đoàn tàu Tháng Năm đã có thể được xếp vào loại sự kiện linh dị. Nói cách khác, chính là ma quỷ gây ra.

Nhưng tại sao ma quỷ chỉ giết chết người già và trẻ em rồi bỏ xác lại đó, trong khi thanh tráng niên bao gồm cả đàn ông và phụ nữ thì đều biến mất?

Chẳng ai tự hỏi là đám người mất tích kia có còn sống hay không, vì chắc chắn là bọn họ chết rồi. Chẳng những thế, Giang Thành còn biết rõ là bọn họ đã tử vong rất thê thảm.

Vì khi đến đây, mọi người đã gặp nhau rồi.

Đúng vậy, chính là trên chuyến tàu Tháng Năm.

Những kẻ bị gãy chân tay hoặc thậm chí là bị đứt một nửa cơ thể kia chính là những thanh niên và phụ nữ mất tích ấy!

Trong đầu hắn dần hiện lên một suy đoán mơ hồ. Trước đó, Giang Thành đã tự hỏi rằng, tại sao khi mới lên xe thì lại có nhiều ghế trống đến vậy, và sau đó thì mới có người ngồi vào?

Bây giờ, có vẻ như những chiếc ghế trống đó là dành cho những thanh tráng niên và phụ nữ mất tích này.

Đây vốn dĩ chính là chỗ ngồi của họ.

Nhưng tại sao bọn họ lại mất tích?

Và tại sao họ lại chết một cách đau đớn như vậy?

Đây chính là vấn đề mà bọn họ cần đi tìm đáp án. Sau khi giải được câu đố này, bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ và quay trở lại thế giới thực.

Tất nhiên, hắn sẽ không nói cho Cục trưởng Kiều biết về mạch suy đoán này.

Bởi vì... hắn vẫn còn một câu hỏi rất quan trọng khác chưa có đáp án.

"Vụ án tồn đọng này đã xảy ra lâu như vậy mà còn chưa giải quyết xong, tại sao hôm nay anh lại đột ngột tìm chúng tôi để xử lý dứt khoát vụ này thế?" Giang Thành hỏi.

Vào những năm chiến tranh, con số thiệt mạng đâu chỉ là mấy chục nghìn người. Trong khi đó, nạn nhân của vụ án này chỉ là một nhóm dân tị nạn với bụng ăn không đủ no mà thôi. Hà cớ gì lại khiến Cục trưởng Kiều lại Đã mấy năm trôi qua mà gã vẫn kiên trì điều tra chân tướng à?

Hơn nữa, ai nấy đều thấy rõ là chuyện này không hề bình thường. Chẳng lẽ gã không sợ tự rước họa vào thân hay sao?

Dù nhìn ngược hay nhìn xuôi thì đều có thể nhận ra rằng, hồ nước này rất sâu nha. Giang Thành không ngại nhúng chân xuống nước, nhưng hắn cũng không muốn bản thân bị đẩy xuống nước trong tình trạng mờ mịt, không nắm rõ mọi thông tin.

Ánh mắt của Cục trưởng Kiều khi nhìn về phía Giang Thành dần thay đổi: "Khá lắm! Anh bạn trẻ! Xem ra, tôi đã tìm đúng người rồi."

Cục trưởng Kiểu đứng dậy, bước về phía cửa, đồng thời ra hiệu cho đám người Giang Thành đi theo.

Bọn họ đi thằng xuống tầng dưới và dừng chân trước cửa một tầng hầm. Cửa tầng hầm được làm bằng sắt, sơn màu đen, vô cùng cũ kỹ.

Thông qua cánh cửa, mọi người đều có thể cảm nhận được hơi lạnh tràn ra từ khe cửa.

Viên cảnh sát trẻ tuổi trước đây từng đưa lên các bản "cáo trạng" của đám người Giang Thành rất khôn khéo, nhanh chóng đưa tới một chiếc áo da, là loại áo da có đính lông thú ở phần cổ áo.

Cục trưởng Kiều nhận lấy chiếc áo rồi khoác lên người, kế tiếp bèn ra lệnh cho viên cảnh sát trẻ mở cửa.

Sau một loạt tiếng chìa khóa lách cách, cánh cửa sắt mở ra, để lộ một căn phòng rất tối bên trong. Căn phòng này không gắn đèn, chỉ có vài ngọn nến trắng heo hắt.

Nhưng khi bước vào, ai nấy đều nhận ra căn phòng này rộng hơn dự kiến. Trên sàn có phũ một tấm vải trắng, mà phía dưới tấm vải ấy mơ hồ lồi lên một dáng người.

Đầu, mặt, thân, chân, bàn chân - đều rất rõ ràng.

Kết hợp với nhiệt độ trong phòng cực thấp, có thể đoán được đây chính là một nơi có chức năng tương tự như nhà xác.

Cục trưởng Kiều bước tới, từ từ xốc tấm vải ra khỏi mặt xác chết.

Dưới ánh nến lạnh lẽo, mọi người trông thấy một khuôn mặt đang tươi cười vô cùng quỷ dị.
Bình Luận (0)
Comment