Chương 570: Diệt môn
Chương 570: Diệt mônChương 570: Diệt môn
Vụ án mất tích của đoàn tàu mã số Tháng Năm xảy ra cách đây ba năm trước, nhưng cỗ thi thể này trông vẫn còn rất tươi, thời gian tử vong không thể quá ba ngày.
"Đoàn tàu Tháng Năm... trở về rồi." Cục trưởng Kiều ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn nói.
Thi thể là một người đàn ông, nhìn khoảng ngoài 30 tuổi, trên người không có vết thương nào, ngoại trừ khuôn mặt cười quái dị khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Vẻ cổ quái của khuôn mặt cười không thể diễn tả bằng lời, Hòe Dật nghĩ nát óc cũng không thể đoán được người đàn ông này đã nhìn thấy gì trước khi chết.
Anh ta trông giống như đã chết trong niềm vui sướng tột độ, nhưng biểu cảm cường điệu một cách quá đáng lại cho thấy, người đàn ông lúc đó rất căng thẳng, thậm chí còn... có một chút sợ hãi bên trong.
Vui sướng, kinh sợ, căng thẳng... đủ loại cảm xúc trộn lẫn với nhau, khiến cho chuyện này trở nên rất phức tạp.
Nhưng có một điều có thể chắc chắn, người đàn ông đó nhất định là đã bị quỷ giết chết.
Cho dù không có sự làm nền trước đó của Cục trưởng Kiều, cũng không thể che giấu khỏi tầm mắt của mọi người, những người đứng ở đây đều không phải là người mới.
Bọn họ có thể mơ hồ ngửi thấy một loại không khí lạnh lẽo khác từ thi thể, một loại khí tức âm u lạnh lẽo.
Là những thứ kia đã để lại.
Giang Thành đưa tay ra, từ trên kệ bên cạnh lấy xuống một đôi găng tay, đeo vào sau đó bắt đầu kiểm tra thi thể.
Thi thể được đặt trên một tấm ván gỗ, dưới tấm ván là những khúc gỗ dày được xếp từng khúc một.
Các vết nứt trên gỗ được lấp đầy bằng những tảng băng.
Cho dù thi thể được cất giữ theo cách này, trong phòng vẫn thoang thoảng mùi thối rữa, ngửi lâu cũng có cảm giác như tóc mình đang phồng lên.
"Người đàn ông này có thân phận thế nào?" Giang Thành cởi găng tay ném sang một bên, nhìn về phía Cục trưởng Kiều. Quả nhiên, đúng như lời hắn nói, trên cơ thể không có vết thương bên ngoài nào ngoại trừ những chỗ đốm thi thỉnh thoảng xuất hiện.
"Phùng Đức Lâm, con trai của Phùng lão gia." Cục trưởng Kiều trịnh trọng nói: "Phùng lão gia là một gia đình lớn ở thị trấn Đá Xám, ông ấy có nền tảng và mạng lưới sâu rộng ở đây, có mối quan hệ trong cả giới quân sự và chính trị. Ngay cả tôi cũng không dám tùy tiện đắc tội."
"Chẳng trách anh lại sốt sắng bắt chúng tôi phá án, còn chỉ cho có 7 ngày." Bì Nguyễn như đã bắt được thóp của Cục trưởng Kiều, mỉa mai nói: "Là do vị Phùng lão gia này ép anh phải phá án trong thời hạn này đúng không, nếu không tìm được ra hung thủ giết con trai ông ta, sẽ lột chiếc mũ ô sa trên đầu anh xuống chứ gì."
Đối với việc này, Cục trưởng Kiều không phản bác, chỉ nhìn vào mắt của Bì Nguyễn, lạnh lùng nói: "Sau 7 ngày, nếu như không thể phá án, tôi sẽ từ chức và rời đi, nhưng trước khi từ chức, tôi có thể đảm bảo, cậu sẽ tận mắt nhìn thấy óc của mình chảy ra ngoài đấy."
Nghe vậy, Bì Nguyễn, người còn đang chiếm thế thượng phong, lập tức héo khô.
"Chắc hẳn là vẫn còn những nạn nhân khác nữa." Giang Thành nghiêng đầu nhìn Cục trưởng Kiều: "Nếu chỉ có một người chết, các anh sẽ không lập tức nghĩ tới đoàn tàu Tháng Năm."
Cục trưởng Kiều ra hiệu cho viên cảnh sát trẻ tuổi bước vào, người này lập tức đi đến một bức tường, loay hoay một lúc, trong phòng đột nhiên có đèn sáng.
Khi đèn bật sáng, mọi người chợt phát hiện căn phòng rộng hơn rất nhiều so với những gì họ từng thấy trước đó, cách vài mét có một màn hình trắng.
Không, đó không phải là một tấm bình phong, mà là một tấm màn trông giống như được làm từ tấm vải trắng.
Trước đó bọn họ còn cho rằng chỗ đó là một bức tường.
Khi viên cảnh sát trẻ bước tới và vén rèm lên từng chút một, cảnh tượng phía sau khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.
Phía sau tấm rèm có hơn mười tấm vải trắng được xếp ngay ngắn.
Dưới mỗi tấm vải trắng đều là một thi thể.
"Đầu là người nhà họ Phùng, tính cả Phùng Đức Lân, tổng cộng có mười ba thi thể." Một lát sau, Cục trưởng Kiểu lại nói: "Nếu chuyện này không thể giải quyết trong vòng một tuần, nhà họ Phùng sẽ chết hết."
"Trời đất di ai đã làm ra chuvên không có tính naười thế nàv ra †av tàn nhẫn quá." Tên mập nhìn những thi thể phủ vải trắng, cảm thấy hành vi của con quỷ này quả thực quá nặng rồi.
Về việc này, trên mặt Giang Thành ngược lại không nhìn ra điều gì, quay đầu nhìn Cục trưởng Kiều hỏi: "Tất cả mọi người đều giống nhau sao?"
"Đúng vậy, đều... đều giống nhau." Nghĩ đến những khuôn mặt cười quái dị đó, sắc mặt của Cục trưởng Kiều rất kém.
"Trong số tất cả những người bị hại, đều là người của nhà họ Phùng sao?" Lần này là Lạc Hà lên tiếng, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của thi thể, trầm giọng nói.
"Đúng vậy." Cục trưởng Kiều trả lời.
"Như vậy xem ra hung thủ là nhắm tới nhà họ Phùng mà đến, nhất định tiêu diệt cả nhà họ Phùng." Giang Thành không nhắc đến từ quỷ, mà thay thế bằng từ hung thủ, điều này sẽ tránh được rất nhiều phiền toái.
"Cục trưởng Kiều, trước đây anh đã đề cập đến vụ án mất tích của đoàn tàu tháng Năm, hiện tại tình trạng tử vong của những thành viên nhà họ Phùng cũng giống như tình trạng tử vong của các nạn nhân trong toa tàu cuối cùng, anh là cảm thấy trong này có gì uẩn khúc sao?" Giang Thành hỏi ra vấn đề mà ngay cả người bình thường cũng đều có thể nghĩ ra.
"Tôi hiểu ý của cậu, ở một mức độ nào đó nhà họ Phùng quả thực có liên quan đến chuyện này." Cục trưởng Kiều không hề né tránh vấn đề này, thẳng thắn nói: "Chuyện vận chuyển người dân bị nạn là do nhà họ Phùng tài trợ, đoàn tàu Tháng Năm, cũng là do nhà họ Phùng tìm về."
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền có một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó, cánh cửa sắt bị đẩy ra, một viên cảnh sát vụng về chạy vào, vẻ mặt hoảng hốt, nhưng đang định nói thì thấy đám người Giang Thành đang nhìn mình nên lại lập tức im lặng.
Nhưng Cục trưởng Kiều lại như hiểu ra điều gì đó, cau mày nói: "Ở đây không có người ngoài, có chuyện gì cứ nói."
Tên cảnh sát nhận được sự cho phép lập tức hoảng sợ nói: "Cục trưởng Kiều tổng, không hay rồi, vừa rồi bên phía nhà họ Phong truyền đến tin tức, sáng nay lại có thêm một người chết!"
"Lần này là ai?" Cục trưởng Kiều vội vàng hỏi.
"Là đạo sĩ do Phùng lão gia mời đến trừ quỷ, chết trong linh đường do nhà họ Phùng dựng lên, vốn dĩ là định gác đêm để làm lễ trừ quỷ, nhưng sáng nay khi có người đến xem, thì đã lạnh người rồi." Nói xong, viên cảnh sát lại sợ hãi, liếc nhìn mấy chục cái xác giống như nấm mồ bên trong và thì thầm: "Vẫn là ... vẫn là biểu cảm như cũ." "Phùng lão gia thế nào rồi?" Cục trưởng Kiều mặt đầy vẻ khó chịu.
"Phùng lão gia đã đổ bệnh rồi, hiện đang được bác sĩ điều trị nhưng tôi nghe nói tình hình của ông ấy rất không tốt." Viên cảnh sát nói thêm.
Cục trưởng Kiều xoay người nhìn về phía đám người Giang Thành: "Bây giờ các cậu hãy qua đó đỉ, tình hình cụ thể Ngô Nhị Cẩu sẽ nói cho các cậu biết."
"Hãy nhớ kỹ, các cậu chỉ có thời gian bảy ngày." Cục trưởng Kiều nói: "Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, trên dưới khắp nơi trong thị trấn Đá Xám đều có người của tôi, các cậu không thể thoát khỏi vòng tay của tôi đâu."
Sau khi nói xong, Cục trưởng Kiều rời đi cùng với một cảnh sát trẻ khác.
Có thể nhìn ra, tâm trạng của anh ta đang rất tệ, bất kỳ ai dính líu đến chuyện như vậy đều không dễ dàng gì.
Nhà họ Phùng, anh ta không đủ khả năng để đắc tội, quỷ... thì anh ta lại càng không đủ khả năng đắc tội.
Đó là lý do tại sao mới tìm đến một nhóm người như nhóm của Giang Thành.
Xem ra bản thân Cục trưởng Kiều cũng không có nhiều hi vọng trong việc giải quyết chuyện này, anh ta đến tìm Giang Thành và những người khác, phần nhiều là để làm vật tế thần hơn.
Theo chân Ngô Nhị Cẩu rời khỏi đồn cảnh sát, bọn họ rẽ đông rẽ tây, đi đến một con phố tương đối sầm uất có nhiều cửa hàng bao quanh.
Những người bán đồ ăn rất ồn ào, ở góc phố có một chiếc chiếu trải đầy những quầy hàng bán đủ loại mặt hàng nhỏ.