Chương 571: Âm binh
Chương 571: Âm binhChương 571: Âm binh
Chủ tiệm là một phụ nữ, tuy rằng đầu mặt đầy bụi đất, nhưng nhìn trang phục vẫn có thể nhận ra không phải người địa phương, ngược lại trông có vẻ như trước kia hoàn cảnh khá giả, giờ đây đã phá sản, mới không còn cách nào khác lưu lại đầu đường xó chợ.
Các sản phẩm trên quầy hàng cũng tỉnh xảo hơn nhiều so với các sản phẩm thông thường, có những chiếc gương với hình dáng kỳ quái, một số công cụ nhỏ, và rất nhiều những búp bê làm bằng vải.
Điều khiến mọi người chú ý chính là phong cách của búp bê.
Khác với những con búp bê thường thấy, những con búp bê này có kiểu dáng kỳ lạ, với khuôn mặt tròn, rèm dài đến đầu và đôi mắt không to tròn dài và hẹp, gần như chỉ có một khe hở.
Ngoài ra còn có một con búp bê gỗ được chạm khắc từ gỗ được đặt ở một nơi bắt mắt, tinh tế hơn nhiều so với những con búp bê khác.
Con búp bê mặc quần áo bằng vải vụn, với một chiếc túi vải phồng sau thắt lưng, tóc búi cao và khuôn mặt được sơn màu tái nhợt.
"Đồ của người Nhật?" Hòe Dật nhìn chằm chằm con búp bê trên quầy hàng, ngạc nhiên hỏi.
"Này, người Nhật bán đồ Nhật thì có gì kỳ lạ." Viên cảnh sát tên Ngô Nhị Cẩu nói: "Đây không phải là chiến thắng của chiến tranh sao? Chúng ta đã đánh đuổi hết lũ quỷ Nhật Bản, nhưng vẫn có một số người Nhật trước đây từng làm ăn và sinh sống ở đây đã lưu lại."
"Nhưng bây giờ bọn họ không còn ra oai như trước nữa rồi, tên nào tên nấy đều rất thành thật, nhà cửa, đất đai, đồ có giá trị đều bị tịch thu nên chỉ có thể làm một số đồ thủ công rồi đem ra bán thôi."
Nghe thấy người phụ nữ là người Nhật Bản, mọi người lại nhìn thêm mấy cái, nhưng sau khi cảm nhận được ánh mắt cuả mọi người nhìn mình, người phụ nữ hiển nhiên là sợ hãi tột độ, ôm chặt quần áo trong tay không dám ngẩng đầu lên.
"Anh cảnh sát này xưng hô như thế nào nhỉ?" Giang Thành nhìn Ngô Nhị Cẩu, dù sao bọn họ cũng không thể gọi Ngô Nhị Cẩu bằng biệt hiệu như vậy được.
"Ha ha." Ngô Nhị Cẩu nheo mắt lại: "Tôi họ Ngô, tên Ngô Đại Lực."
"Ngô đại ca."
"Ha ha, đừng khách sáo." rất nhau, Ngô Đại Lực bắt đầu kể cho Giang Thành và những người khác về tình hình hiện tại của nhà họ Phùng.
"Haizzz." Ngô Đại Lực thở dài, hồi tưởng lại nói: "Thật sự là thảm quá, cậu nói xem, đang yên đang lành, làm sao lại trở thành như vậy?"
"Để tôi nói nhỏ cho các cậu biết nhé, mới vừa sáng nay, Phùng lão gia suýt chút nữa đã tức đến tắt thở." Ngô Đại Lực thở dài.
"Lão đạo sĩ đó chết thảm lắm, ngày hôm qua còn bốc phét ầm vàng, cái gì mà thiên sư đạo nhân hạ phàm độ kiếp, thấy trạch viện nhà họ Phùng gặp nạn nên liền đến giúp một tay, sau khi sự việc thành công, thù lao cảm tạ là 10. 000 tệ là được." Ngô Đại Lực dẫn bọn họ đi vòng qua một góc, bĩu môi: "Không ngờ, lại là hàng lậu, vẫn chết như thường."
"Lại..."
"Ừm." Ngô Đại Lực gật đầu, kinh ngạc hỏi: "Sao thế, các cậu còn chưa biết sao? Đây đã là vị cao nhân thứ tư được mời tới rồi."
"Mấy vị trước lần lượt là đại sư Độ Ách của chùa Phổ Hoa, đạo trưởng Phong Thiền Tự của Du Ngâm Quan, còn có một vị nghe nói là cổ sư đến từ đất Miêu, kết quả cũng tiêu hết rồi."
Hòe Dật nghe vậy không khỏi lắc đầu, những người này đối mặt với quỷ, có tác dụng mới là có quỷ.
"Chuyện về đoàn tàu Tháng Năm, Ngô đại ca có biết nhiều không?" Cục trưởng Kiều dường như đã nói rất nhiều về đoàn tàu Tháng Năm, nhưng manh mối có thể rút ra lại không nhiều.
Không ngờ, khi nghe thấy mấy từ " đoàn tàu Tháng Năm", khuôn mặt vốn có màu hạt dẻ của Ngô Đại Lực liền trở nên tái nhợt.
"Cái này không dám nhắc tới đâu." Ngô Đại Lực vội vàng ngắt lời, khẩn trương nói: "Các cậu còn... còn dám nhắc đến đoàn tàu Tháng Năm, không sợ ban đêm bị đoàn tàu quỷ đó tìm tới tận cửa nhà sao?"
Nghe vậy, Giang Thành giả vờ như không hiểu gì cả: "Làm sao vậy, chẳng lẽ đoàn tàu đó còn có thể giết những người khác, ngoài nhà họ Phùng ra hay sao?"
Cái chết của những vị đại sư kia không còn nghỉ ngờ gì chính là bị cuốn vào chuyện của nhà họ Phùng, quỷ coi bọn họ là người nhà họ Phùng nên giết hết.
"Cái này thì ai có thể nói chắc chắn chứ, bây giờ không giết, không có nghĩa là sau này sẽ không giết." Ngô Đại Lực nuốt khan, nhỏ giọng nói: "Hơn nữa cậu cũng cũng không nhìn xem, bây giờ nhà họ Phùng ... còn lại mấy người?" Tất cả mọi người đều hiểu ý của Ngô Đại Lực, anh ta là lo lắng sau khi nhà họ Phùng chết hết, tiếp theo sẽ đến lượt bọn họ.
"Ngô đại ca, anh yên tâm đi, Cục trưởng Kiều mời chúng tôi đến đây chính là để giải quyết chuyện này." Hòe Dật nói, lộ ra vẻ mặt rất tự tin.
"Này, trông cậu cũng không lớn cho lắm, nhưng khẩu khí cũng không nhỏ nhỉ, tôi hỏi cậu nhé, sư phụ của cậu là vị cao nhân nào thế?" Ngô Đại Lực nhướng mày, cực kỳ khinh thường hỏi.
Dưới con mắt của Giang Thành, Hòe Dật không hề bào chữa, ít nhiều anh ta cũng là một môn đồ, tuy rằng bị nguyền rủa bám lấy người, nhưng tương ứng cũng đạt được một số năng lực của quỷ.
Nếu thực sự ra tay thật, cho dù có trói bốn tên đại sư giả kia vào với nhau, cũng chưa chắc đã là đối thủ của anh ta.
Thấy Hòe Dật không nói gì nữa, Ngô Đại Lực nhún nhún vai, biểu cảm nhìn cậu là biết ngay chẳng ra gì mà: "Tôi phải nói trước với các cậu nhé, vào nhà họ Phùng rồi, nói chuyện nhất định phải cẩn thận, bây giờ nhà bọn họ đã trở thành một mớ hỗn độn rồi, cẩn thận nói sai một câu, lại mất mạng vô Ích ".
Đối với nhà họ Phùng, Giang Thành không mấy hứng thú, hắn có hứng thú với đoàn tàu Tháng Năm hơn.
Nếu như có cơ hội, có thể lên tận nơi để xem là tốt nhất.
Nhưng điều đáng tiếc là theo lời kể của Ngô Đại Lực, đoàn tàu Tháng Năm đã bị máy bay Nhật Bản cho nổ tung ngay sau vụ tai nạn không lâu.
Lửa cháy suốt một ngày một đêm, toàn bộ sân ga bị thiêu rụi.
"Còn có ảnh chụp hoặc đồ vật khác lưu lại không?" Giang Thành hỏi: "Hoặc là báo chí, những thứ như báo chí các loại cũng được."
Lúc đó chuyện này gây ra chấn động rất lớn, chắc hẳn sẽ có manh mối lưu lại.
"Cái này..." Ngô Đại Lực gãi gãi đầu: "Có lẽ là có, tôi có thể quay về giúp các cậu tìm xem, nhưng các cậu muốn thứ này để làm gì?"
Ngô Đại Lực chớp chớp mắt, cao giọng hỏi: "Tôi nói này, không phải các cậu là thực sự muốn liên quan gì đến đoàn tàu quỷ đó đấy chứ?"
Xét theo tình hình trước mắt, Ngô Đại Lực hiển nhiên không hiểu rõ tình thế bọn họ đang gặp phải, cho rằng bọn họ chỉ là từ trên cử xuống, để đại khái làm lấy lệ. .
Không ngờ bọn họ nhận được mệnh lệnh là, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị xử bắn sau bảy ngày. họ đến một địa điểm hẻo lánh, cách xa đường phố và không có nhiều người đến.
"Hãy nghe một câu khuyên của người anh già này đi, chuyện ở đây các cậu không thể lo được đâu, đến xem qua loa đại khái là được rồi, sau đó hãy nhanh chóng tìm một lý do xoa dầu vào dưới chân, rồi đến từ đâu thì quay về đó đi." Anh ta nhìn ngó xung quanh, hạ giọng nói: "Có cao nhân thật sự đã xem qua rồi, nói ở đây là lệ quỷ tác quái, âm binh giết người!"