Chương 572: Phùng phủ
Chương 572: Phùng phủChương 572: Phùng phủ
Lệ quỷ tác quái, âm binh giết người.
Câu nói này ngược lại hấp dẫn sự chú ý của mọi người, đây là lần đầu tiên nghe nói.
Ngô Đại Lực nhìn thấy ánh mắt ngày càng thích thú của những người trẻ tuổi này, cảm thấy bọn họ chắc là bị điên rồi, nên ân cần khuyên nhủ: "Đoàn tàu Tháng Năm này có gì đó không ổn, bên trên nào có chở người, đều là quỷ thôi!"
"Mỗi khi đêm đến, lại trở về nhà họ Phùng để báo thù."
"Nhưng đâu phải nhà họ Phùng hại chết bọn họ, bọn họ quay lại tìm nhà họ Phùng báo thù cái gì?" Tên mập hỏi, nhưng nghe thế nào cũng giống như là đang phối hợp với Giang Thành để diễn xuất, moi thông tin từ lời nói của Ngô Đại Lực.
"Ây yo, cậu có phải là người không đấy?" Ngô Đại Lực nhăn mặt nhìn khuôn mặt to lớn của tên mập: "Đó là quỷ đấy, chả lẽ quỷ lại đi nói lý lẽ với cậu à?"
"Còn nữa, nếu không phải Nhà họ Phùng tìm đến đoàn tàu Tháng Năm để vận chuyển những dân bị nạn kia đi, bọn họ cũng sẽ không bị dính đến chuyện này, cậu nói có phải không?" Ngô Đại Lực tiếp tục nói.
"Được rồi, tôi cũng không nói nhảm với các cậu nữa, những lời tôi nói, các cậu muốn nghe thì nghe, không nghe, tôi cũng đành chịu. Chúng ta đều là bèo nước tình cờ gặp nhau, những gì tôi có thể làm chỉ có nhiêu đây thôi."
Tiếp sau đó Ngô Đại Lực dẫn bọn họ đến một nơi ở sang trọng, đứng ngoài cổng có thể nhìn thấy tòa nhà ba tầng theo phong cách phương Tây bên trong.
Đánh giá từ chiều cao và chiều dài của hàng rào, ngôi nhà này có diện tích đáng kể.
Trước cửa nhà có một tấm bảng treo, trên đó có viết hai chữ "Phùng phủ", nét viết rồng bay phượng múa, cực kì khí phái.
Chỉ là ban ngày ban mặt, mà cổng lớn đóng chặt, sư tử đá hai bên và cột hai bên cửa đều treo những mảnh vải trắng, còn có hoa làm bằng giấy trắng.
Hiển nhiên, là có người đã chết trong nhà họ Phùng.
Không biết có phải do câu chuyện trước đó hay không, mà chỉ đứng trước cổng nhà ho hùng thâi ban ha đã cảm nhân đị#%c mật cơn dió lanh thổi vào mặt.
"Đứng đây làm gì?" Khi mọi người quay đầu lại, Ngô Đại Lực đã rẽ vào con ngõ bên cạnh, thấy không có người nào đi theo sau, anh ta lại đi ra khỏi ngõ, tức giận nói: "Nhà người ta xảy ra chuyện lớn như vậy, các cậu còn hi vọng người ta mở cổng chính cho đi nữa à?"
"Còn nữa, các cậu cũng không nghĩ tới, bản thân là thân phận gì? Mẹ kiếp, đi vào cửa phụ cùng tôi đi." Ngô Đại Lực trong miệng vẫn còn có lời muốn nói, chỉ là ngại không muốn nói ra, chính là cho dù là Cục trưởng Kiều có đích thân đến, người nhà họ Phùng cũng không bao giờ mở cửa chính để chào đón.
Không có cách nào khác, ai nói người ta có sự nghiệp lớn, quan hệ rộng cơ chứ.
Ở thị trấn Đá Xám, nếu nói nhà họ Phùng giàu thứ hai thì không ai dám nói mình là người thứ nhất.
Nhưng bây giờ...
Ngô Đại Lực nghiêng đầu liếc nhìn tấm vải trắng và tiền giấy trước cổng, lắc đầu, sau chuyện này, nhà họ Phùng không chỉ là xong, có lẽ cũng không còn nữa luôn.
Người đều chết hết rồi, có tiền cũng vô ích.
Bọn người Giang Thành đi theo bước chân của Ngô Đại Lực, rẽ vào một con ngõ vắng vẻ gần đó, sâu trong con ngõ có một cánh cửa gỗ đôi.
Nói là cửa phụ, nhưng so với cửa của người nhà bình thường chắc chắn hơn rất nhiều, gỗ rất chắc chắn, tạo cho người ta cảm giác lịch sử rất dài và dày.
Có hai bức tranh được dán trên đó.
Một bức là Chung Quỳ bắt quỷ, bức còn lại là mọi người không biết, nhưng thấy là một nhà sư mặc áo cà sa màu vàng ngồi trên nệm nhắm mắt lại, sau đó gõ cá gỗ.
Có lẽ nó cũng liên quan đến việc cầu phúc và xua đuổi ma quỷ.
Mắt thấy người đã đủ hết, Ngô Đại Lực hít sâu một hơi, đi về phía trước gõ cửa mấy cái, mấy giây sau mới nói: "Lưu thọt, tôi là Ngô Đại Lực, Cục trưởng Kiều bảo tôi đưa người đến."
Hét lên mấy câu liền, nhưng bên trong cánh cửa không có chút phản hồi nào.
Ngay lúc mấy người Giang Thành cảm thấy có gì đó không ổn, thì từ trong cửa truyền đến tiếng bước chân rất kỳ lạ. Giống như một người đi kiếng chân, tốc độ khá nhanh, nhưng lại không muốn tạo ra tiếng động.
Khi nghe thấy tiếng bước chân, hầu như tất cả mọi người đều đồng loạt lùi lại một bước, để lại Ngô Đại Lực một mình trước cửa.
Nhưng Ngô Đại Lực xem ra không có việc gì, anh ta chỉ nóng lòng muốn tới hoàn thành công việc do Cục trưởng Kiều sắp xếp, sau đó nhanh chóng rời đi, tránh gặp xui xẻo, chứ không nghĩ đến điều gì khác nữa.
"Cọt két——"
Cánh cửa mở ra một khe hở.
Bầu không khí ngoài cửa đột nhiên trở nên căng thẳng, Hòe Dật, Trần Cường, Bì Nguyễn và tên mập lập tức tiến lại gần Giang Thành, để Lâm Uyển Nhi một mình ở bên ngoài.
Tên mập đưa tay kéo ống tay áo của Lâm Uyển Nhi.
Qua khe cửa, bọn họ nhìn thấy một con mắt đầy tia máu, con mắt nằm ở vị trí rất thấp, hình như chỉ cao hơn 1 mét một chút.
Sau khi con mắt đó nhìn một lúc, cánh cửa dần dần được mở ra, trước mặt mọi người xuất hiện một người vô cùng xấu xí.
Đó là một người đàn ông đang dựa vào một cây gậy chặt từ một cành cây thô dày, một chân của anh ta không chỉ đơn giản là bị gãy, hoặc là chỉ là có vấn đề gì đó ở bàn chân.
Mà là co lại, chân phải chỉ bằng một phần ba kích thước của chân trái, có vẻ như sau khi anh ta được vài tuổi, vì lý do nào đó, chân phải đã ngừng phát triển.
Chân phải cứ treo trên người, lắc lư lắc lư, trông cực kì quái dị.
Người đàn ông tên Lưu thọt này còn bị mất một mắt, nhìn vết sẹo thì có vẻ như bị con vật nào đó chọc mù mắt, mũi bị xẹp, lỗ mũi hếch ra ngoài, đôi môi dày thỉnh thoảng thở ra hồng hộc.
Có vẻ như việc đi bộ từ trong ra sau cửa đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của anh ta.
"Lưu thọt, anh ở trong đó làm gì vậy?" Ngô Đại Lực có chút bất mãn nói: "Để chúng tôi chờ lâu như vậy."
"Tôi đang bận." Sau khi nhìn đám người một lượt, Lưu thọt nói, giọng khàn đặc như lẫn trong cát: "Đây là những người mà Cục trưởng Kiều gửi tới sao?"
"Đúng"
"^4 bao nhiêu! người?" Lưu thot tr Xng mêt† con mắt còn lai hỏi. "11 người." "Được." Lưu thọt run rẩy mở cửa gỗ ra, sau đó nhường vị trí, đứng ở sau cửa: "Mọi người vào trong đi."