Chương 573: Cổ quái
Chương 573: Cổ quáiChương 573: Cổ quái
Khi Giang Thành và những người khác bước vào, còn không chờ mọi người kịp thấy rõ bố cục của sân, thì đã nghe thấy một tiếng "ầm" từ phía sau.
Lưu thọt dùng sức đóng cửa lại, sau đó chốt cửa lại một cách thẳng thừng gọn gàng.
Nhìn mọi người từ trên xuống dưới mấy lần, Lưu thọt bắt đầu khập khiếng đi vào bên trong, đồng thời ra hiệu cho mọi người đi theo mình: "Nếu các cậu đã được Cục trưởng Kiều giới thiệu thì chắc cũng phải biết quy củ rồi, nên tôi sẽ không nói nhiều nữa."
"Nếu như đã đến nhà họ Phùng chúng ta, thì phải tuân thủ quy củ của nơi này."
Lúc này, Lưu thọt đang dẫn đường ở phía trước đột nhiên quay đầu lại, một con mắt nhìn chằm chằm mọi người, tên mập bị hành động bất ngờ này dọa đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Anh định làm gì?"
Lưu thọt không trả lời mà chỉ liếc nhìn từng người một, một lúc sau mới quay người lại, để lại cho bọn họ một bóng lưng cổ quái.
Đầu tiên bọn họ đi qua một hành lang uốn khúc, sau đó lại đi qua một vườn hoa, rồi mới đến bên cạnh một tòa nhà.
Tòa nhà cũng có ba tầng, nhưng xét về quy mô và sự sang trọng thì nó kém hơn nhiều so với những gì họ nhìn thấy từ bên ngoài cổng.
"Các cậu tạm thời ở chỗ này, đến giờ ăn cơm sẽ có người mang tới, hiện tại trong nhà có hơi loạn, không có việc gì thì đừng ra ngoài đi lung tung." Nói xong, Lưu thọt liền xoay người lại, trông bộ dạng thì là chuẩn bị rời đi.
Nhưng Giang Thành đã bước nhanh lên mấy bước, ngăn cản anh ta lại: "Lưu đại ca." Giang Thành nói: "Cục trưởng Kiều gọi chúng tôi tới đây để điều tra vụ án, xét thấy tình hình hiện tại của quý phủ rất nguy cấp, chúng tôi làm sao có thể nhẫn tâm ở lại đây, khoanh tay đứng nhìn được."
Trong mắt Lưu thọt lướt qua một tia cổ quái, mặc dù anh ta đã rất nhanh chóng che giấu nó đi, nhưng vẫn bị mọi người chú ý tới: "Các cậu muốn đi bây giờ?" Lưu thọt hỏi.
Giọng nói của anh ta khiến mọi người cực kì khó chịu, đặc biệt là khi kết hợp với khuôn mặt kia của anh ta nữa.
"Chúng ta muốn càng sớm càng tốt." Giang Thành nói, sau đó hạ giọng: "Đây cũng là chủ ý của Cục trưởng Kiều." Dù sao thì bọn họ cũng chỉ có thời gian 7 ngày, mà vụ này nhìn đã thấy là có gì đó không ổn, chỉ sợ là sẽ khá khó khăn.
Lưu thọt suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Nếu đã như vậy thì các cậu đi theo tôi, nhưng trên đường đi không được nói năng bừa bãi, cũng đừng nhìn ngó lung tung."
"Nếu không..." Lưu thọt sắc mặt âm trầm nói: "Có thể sẽ khiêu khích đến thứ không nên khiêu khích, nếu chuyện đó xảy ra, không ai có thể cứu được các cậu đâu."
"Sẽ... khiêu khích cái gì vậy?" Bì Nguyễn nhìn chung quanh, nuốt khan, thấp giọng hỏi.
Lưu thọt không trả lời vấn đề này, anh ta chỉ ném cho Bì Nguyễn ánh mắt đầy ẩn ý, bảo Bì Nguyễn câm miệng lại.
"Đi theo tôi."
Lần này sau khi đi qua một cánh cửa gỗ khác, tầm nhìn của bọn họ được mở rộng, cách đó không xa là một ngôi nhà tây ba tầng.
Có vài chiếc ô tô màu đen đậu trên con đường rải sỏi phía trước ngôi nhà tây.
Từ đây có thể thấy được tài chính và địa vị của Nhà họ Phùng ở thị trấn Đá Xám, ít nhất bọn họ cũng không nhìn thấy ai có ô tô sang như vậy ở đồn cảnh sát.
Nhưng điều cổ quái là dọc đường đi đến đây, bọn họ cũng được coi như đã đi xuyên qua một nữa nhà họ Phùng rồi, vậy mà ngoại trừ Lưu thọt dẫn đường ra, bọn họ đều không nhìn thấy một người sống nào nữa.
Làm sao có thể?
Là do người nhà Phùng đã chết đến mức không còn lại mấy người, hay là đều chạy ra ngoài tìm nơi ẩn náu hết rồi?
Nhưng chắc cũng phải để lại một vài người hầu chứ nhỉ.
Ngay lúc tên mập vươn cổ ra nhìn, bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cậu đang nhìn cái gì?"
Chờ khi tên mập định thần lại, đúng lúc gặp phải ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí của Lưu thọt, thân hình to lớn của tên mập chợt chột dạ: "Không... không nhìn gì cả."
"Không phải tôi đã nói trước với cậu, không được nhìn lung tung rồi sao?!" Giọng nói của Lưu thọt cao lên, nghe cực kì chói tai.
"Đủ rồi." Giang Thành nói, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh như cũ.
Nhifng không biết vì sao. lúc đầu Lưu tho† vẫn còn hung hăng. eau khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Thành, lại dần dần bình tĩnh lại.
"Lưu đại ca, điều tra vụ án quan trọng." Giang Thành tiếp tục.
Lưu thọt nhìn chằm chằm tên mập mấy lần nữa, tên mập cúi đầu, cảm thấy ánh mắt của đối phương giống như một con dao thép đang cào xé trên người mình.
"Nơi ở của nhà họ Phùng không tiện cho người ngoài ra vào, các cậu có thể đi tới pháp đàn do thiên sư đạo trưởng lập ra." Lưu thọt nói: "Sáng nay, chúng tôi là đã tìm thấy thi thể của ông ta ở đó."
Liên quan đến chuyện của thiên sư đạo trưởng, người dẫn đường Ngô Đại Lực đã đề cập tới, đại khái là một tên lừa đảo giang hồ, không ngờ lần này gặp phải quỷ thật, nên đã trực tiếp bị chém đầu.
"Được." Giang Thành nói: "Vậy thì làm phiền anh rồi."
Vài giây sau, giọng nói của Lưu thọt mới truyền đến, anh ta giơ gậy chống chỉ vào một địa điểm trước mặt, ở đó có mấy tòa nhà trông rất cổ kính.
"Chính là kia rồi." Lưu thọt khàn giọng nói: "Tôi còn có việc phải làm, nên không đi cùng các cậu đến đó nữa, lát nữa sẽ tới đón các cậu."
Sau khi nói xong, anh ta có vẻ như không yên tâm, lại cảnh cáo: "Các cậu đừng đi loanh quanh, cứ hoạt động ở khu vực đó thôi, nếu không sẽ xảy ra chuyện, đừng trách tôi không cảnh báo các cậu."
"Đã hiểu." Mọi người đều biểu hiện ra rất hợp tác.
Lưu thọt khập khiếng bước đi, dáng đi tuy quái đản nhưng tốc độ cũng không hề chậm hơn người bình thường.
Sau khi nhìn Lưu thọt rời đi, mọi người đi về phía tòa nhà kia: "Cái tên Lưu thọt này có cổ quái." Hòe Dật hạ nhỏ giọng: "Còn có cái tên Ngô Đại Lực, đưa chúng ta đến đây nữa, cũng không thể tin được."
"Lúc nãy khi vào đây, mọi người còn nhớ cuộc đối thoại của bọn họ không?" Trần Cường tiếp lời nói: "Các tên Lưu thọt này lại hỏi Ngô Đại Lực rằng, chúng ta có phải là người được Cục trưởng Kiều gửi tới đây không?"
Cách dùng từ "gửi" này mang lại cho mọi người một dự cảm cực kì không tốt.
Cái gì mới sử dụng từ "gửi"?
Bọn họ đâu phải là hàng hóa.