Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 574 - Chương 574: Người Rơm

Chương 574: Người rơm Chương 574: Người rơmChương 574: Người rơm

Thu hồi lại ánh mắt, Giang Thành lên tiếng: "Có vấn đề gì không sẽ điều tra rõ ràng, bây giờ tập trung chú ý, đến pháp đàn xem thử."

Pháp đàn được bố trí bởi một người tự xưng là thiên sư đạo trưởng, đồng thời đó cũng là nơi ông ta tử vong, nên có thể sẽ có manh mối để lại.

Không tốn nhiều công sức, bọn họ đã tìm thấy pháp đàn của thiên sư đạo trưởng trong một mấy tòa nhà kia, bên ngoài pháp đàn có cắm một lá cờ kỳ quái viền màu vàng, trông giống như pháp khí của một giáo phái trong tiểu thuyết.

Tuy nhiên, điều khá bất ngờ là chính giữa pháp đàn được phủ một mảnh vải trắng, phía dưới tấm vải trắng mơ hồ có một bóng người nhô ra, một đôi giày vải thò ra từ dưới tấm vải trắng, yếu ớt nghiêng mình sang một bên.

Nó có đế màu trắng và mặt trên màu đen, phía trên có thêu biểu đồ âm dương.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là thi thể của vị đạo sĩ thiên sư xui xẻo kia: "Lão đạo sĩ này cũng thật là thảm." Tên mập nói: "Người chết rồi cũng không có ai đến thu dọn thi thể."

Bọn họ đã nhìn thấy hơn chục thi thể dưới tầng hầm của đồn cảnh sát, theo Cục trưởng Kiều, thì đều là người nhà họ Phùng, xem ra ngoại trừ người của chính nhà họ Phùng ra, thì bọn họ cũng không quan tâm lắm đến thi thể của những người ngoài.

Đậy bằng vải trắng, rồi cứ vứt ở đây như thế này, cũng không hỏi không quan tâm.

"Xem ra nhà họ Phùng quả thực là đang gặp nguy hiểm rồi, nếu không cũng sẽ không bao giờ lưu lại thi thể của người ngoài ở đây." Triệu Hưng Quốc dùng giọng điệu kỳ quái nói.

Đối diện pháp đàn này chính là từ đường của nhà họ Phùng, bên trong từ đường là những tấm bài vị màu đen, có thể thấy rất nhiều tấm bài vị còn mới toanh.

Để thi thể của một người ngoài đối diện với từ đường nhà mình, nếu nói nhẹ thì là bất kính với tổ tiên, nặng thì chính là làm tổn hại đến phong thủy của gia đình.

Đặc biệt là trong xã hội cũ nơi xu hướng bảo thủ chiếm ưu thế, điều này có thể gây tai hại chết người.

Nhưng chuyện này không nằm trong phạm vi suy xét của mọi người, bọn họ chỉ muốn tìm ra manh mối, nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ, còn về việc cả nhà họ Phùng đột ngột qua đời hay thế nào thì không ai quan tâm.

"Tạm thời đừng động vào thi thể." Triệu Hưng Quốc đề nghị: "Trước tiên tìm bên trong pháp đàn xem sao, nếu có manh mối gì mọi người cũng đừng giấu giếm hay nói bừa."

Dường như để tăng thêm sức thuyết phục, Triệu Hưng Quốc do dự một lúc rồi nói tiếp: "Khi đến đây tôi cũng đã điều tra qua rồi, đội ngũ đến đây lần trước không hề tầm thường, Na Như Hổ đã từng dẫn dắt đội giải quyết nhiều sự kiện linh dị, mà ngay cả anh ấy cũng phải bỏ mạng, thì mối nguy hiểm ở đây không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra được ".

Đối với những điều thừa thãi này, những người khác đều có thái độ nghe rồi quên, điều này khiến Triệu Hưng Quốc rất buồn bực, nhưng cũng không thể nổi giận.

Pháp đàn bố trí tương đối thô sơ, có thể thấy được sắp xếp khá vội vàng, chính giữa đặt một pháp đàn bằng gỗ cẩm lai.

Trên pháp đàn có ba chiếc đĩa lớn màu vàng và cam, Giang Thành đưa tay gõ nhẹ vào đó, phát ra âm thanh trầm đục, chúng được làm bằng đồng, rất nặng.

Thi thể ngã ra ngay phía trước pháp đàn, đầu quay về phía pháp đàn, chân hướng ra ngoài.

Nhưng điều khó hiểu là trong suy nghĩ của mọi người, chiếc đĩa như vậy vốn dùng để đựng cống phẩm, nhưng hiện tại, bên trong đĩa lại trống rỗng.

Nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa một lúc, Giang Thành đưa tay ra, chạm nhẹ vào đó vài cái, sau đó như cảm nhận được điều gì đó, liền xoa xoa ngón tay.

Hòe Dật trông có vẻ cũng khá căng thẳng, nhiệm vụ chỉ là một phương diện, quan trọng hơn chính là tình huống hiện tại.

Một bên là Đỏ Thẫm, một bên là Người Gác Đêm, một khi danh tính bị bại lộ, chỉ sợ kết cục sẽ là chiến đấu đến chết mới thôi.

Quan trọng hơn, dựa trên phân tích tình huống bọn họ gặp phải khi tới đây, Người Gác Đêm đã chú ý tới nơi này, cho dù có thể rời đi an toàn thì khi rời đi cũng có thể đụng phải đám đông Người Gác Đêm bên ngoài.

"Anh Thành, đã phát hiện được gì rồi?" Hòe Dật chú ý tới hành động của Giang Thành liền lên tiếng hỏi.

"Rất trơn, có chút nhờn nhờn." Giang Thành đặt ngón tay dưới mũi, khẽ ngửi một cái: "Là dầu mỡ." Vài giây sau, vẻ mặt Giang Thành liền thay đổi, cách hắn nhìn cái đĩa cũng có gì đó không ổn.

"Sao vậy?" Lệnh Hồ Dũng vội vàng hỏi.

"Loại dầu mỡ này có mùi vị rất đặc biệt." Giang Thành lập tức ngồi xổm xuống, lau sạch dầu mỡ trên tay lên tấm vải liệm che phủ đạo sĩ xui xẻo, mãi đến khi lau sạch mới rút tay lại.

Tên mập: "..."

Nghe nói dầu mỡ có mùi, mọi người đầu sáp tới xem, nhưng không có ai bắt chước Giang Thành đưa tay lên sờ: "Không phải là dầu mỡ từ thi thể chứ?" Sắc mặt Phan Độ có chút khó coi.

"Không phải." Phó Phù cầm đĩa lên, ngửi ngửi, lại đặt xuống, khẳng định: "Mùi dầu mỡ của thi thể nồng hơn thế này."

"Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng, tôi nghe nói thi thể tươi làm ra dầu thi khác với thi thể thối rữa làm ra." Phó Phù nói một cách rất tự nhiên, dường như không biết rằng trong hoàn cảnh như này nói ra những lời như vậy sẽ ảnh hưởng đến người khác, mọi người sẽ nghĩ như thế nào.

"Chết tiệt, làm sao mà cô lại biết rõ ràng như vậy, chẳng lẽ Người Gác Đêm mấy người cũng đã từng gặp phải cái thứ quỷ như này rồi sao?" Tên mập kinh ngạc hỏi.

Nghe vậy, Phó Phù ngẩng đầu lên liếc nhìn tên mập: " Người Gác Đêm chúng ta, tất nhiên sẽ không làm ra mấy chuyện như này, nhưng đội Đỏ Thẫm kẻ thù truyền kiếp của chúng ta, thì nghe nói bọn họ sẽ xiên người sống bằng những xiên sắt khổng lồ và nướng họ trên lửa cho đến khi chảy đầy dầu mỡ lẹt xẹt."

Nghe vậy, trái tim của Hòe Dật đập thình thịch, đồng thời, ánh mắt nhìn sang Lâm Uyển Nhi, tên mập và Giang Thành, cũng khác.

Không ai để ý đến anh ta, sau khi kiểm tra qua căn phòng, mọi người tập trung vào thi thể trên mặt đất, Lạc Hà vốn im lặng nãy giờ chậm rãi nhấc tấm vải trắng trên người lên.

Dù đã chuẩn bị kỹ càng nhưng mọi người vẫn vô tình cảm thấy ớn lạnh khi nhìn thấy khuôn mặt vô cùng quỷ dị kia.

Trên mặt đạo sĩ không hề có một chút máu, lông mày nhướng lên quá mức, mắt hơi mở, lòng trắng mắt đã chuyển sang màu vàng, miệng há hốc để lộ hàm răng trắng.

Ông ta quả thực là một người đàn ông ăn mặc như đạo sĩ, mặc áo choàng Đạo giáo, đi giày vải thêu đồ âm dương, tóc bạc, râu dài buông Nếu không phải là do khuôn mặt kia quá quỷ dị, thì quả thực cũng có vài phần tiên phong đạo cốt.

Hai bên người ông ta là một tấm gương Âm Dương Bát Quái và một thanh kiếm gỗ đào.

Chiếc gương dường như đã hơn trăm năm tuổi, khung đồng đầy những vết va đập, trầy xước nhưng mặt gương vẫn sáng như mới.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Giang Thành nhìn mình trong gương, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó tả.

"Nhìn xem." Giọng nói của Bì Nguyễn vang lên, đôi mắt sắc bén của anh ta lập tức phát hiện ra sự bất thường bên dưới đạo sĩ.

Phan Độ và Lệnh Hồ Dũng di chuyển thi thể của đạo sĩ, đột nhiên mọi người phát hiện ra vẫn còn hơn chục người rơm bị ép dưới cơ thể của đạo sĩ.

Tay nghề của người rơm khá thô sơ, giống như một đứa trẻ đang chơi đùa với nó một cách ngẫu nhiên khi buồn chán.

Những người rơm này có kích thước to nhỏ khác nhau, nhưng ngoài ra không tìm thấy gì đặc biệt cả: "Đạo sĩ này trang bị cũng không ít đâu, chắc hẳn là định dùng những người rơm này để khoe khoang trước mặt chủ nhà, nhưng kết quả còn không kéo dài được đến bình minh, thì người đã chết trước rồi." Phan Độ phân tích nó sau khi nhìn người rơm và không tìm thấy gì bất thường.

Anh ta tùy ý ném người rơm trở lại mặt đất, sau khi lăn lộn mấy lần, thì lặng lẽ nằm bên cạnh đạo sĩ, không động đậy nữa.
Bình Luận (0)
Comment