Chương 575: Quy củ
Chương 575: Quy củChương 575: Quy củ
"Thanh kiếm này... ngược lại nặng hơn tôi nghĩ đấy." Tên mập nhặt thanh kiếm gỗ đào rơi bên cạnh đạo sĩ lên.
Điều khiến anh ta ngạc nhiên là thanh kiếm này tuy được làm bằng gỗ nhưng lại không hề nhẹ hơn một thanh kiếm sắt, trên mặt còn có một lớp mạ, không biết là tráng men hay là thứ gì khác.
Hơn nữa độ sắc bén đã bị cường điệu hóa, anh ta chỉ dùng ngón tay cái nhẹ nhàng chà xát mép kiếm, lập tức tạo thành một vết cắt, thậm chí có chút máu rỉ ra.
"Sắc vậy sao?" Tên mập kinh ngạc nói.
Trên chuôi kiếm vẫn còn khắc mấy chữ, nhưng đã mờ đi không rõ.
Mọi người còn chưa kịp tiếp tục điều tra thì đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân kỳ quái, sau đó ngoài cửa xuất hiện một bóng người.
"Nhìn đủ rồi thì rời đi thôi, nơi đây là cấm địa của nhà họ Phùng, người ngoài tuyệt đối không được phép đặt chân vào." Lưu thọt sắc mặt âm trầm, như thể tất cả mọi người đều nợ anh ta tiền vậy.
Có vẻ như lần này là bởi vì bọn họ đang điều tra vụ án, cho nên mới phá lệ.
Nhìn thấy vẻ mặt không thiện cảm của Lưu thọt, Phan Độ lặng lẽ đặt thanh kiếm gỗ đào trong tay xuống.
Sự chú ý của anh ta đều tập trung vào sự xuất hiện đột ngột của Lưu thọt, chứ không nhận ra rằng một giọt máu từ vết thương chảy ra, không nghiêng không lệch, vừa vặn nhỏ xuống trên người rơm mà anh ta đã vứt xuống trước đó.
"Thi thể cứ để ở đây như vậy, không vấn đề gì chứ?" Giang Thành nhìn Lưu thọt hỏi.
"Sẽ có người xử lý." Lưu thọt đáp, xoay người đi ra bên ngoài: "Đi thôi, tôi đưa các cậu trở về phòng."
Lệnh Hồ Dũng truy hỏi: "Bây giờ vẫn còn sớm, chúng tôi vẫn có thể đi dạo quanh đây, chúng tôi là được Cục trưởng Kiều phân công đến để điều tra vụ án. Nếu Cục trưởng Kiều biết chúng tôi lơ là, nhất định sẽ bị phạt."
Việc lôi Cục trưởng Kiều ra làm lá chắn, cũng là một sự thăm dò, dù sao thì mọi người cũng đã nhận thấy rõ ràng sự kỳ quái trong nhà họ Phùng rồi.
Đây là trực giác sau khi trải qua nhiều sự kiện linh dị, nhà họ Phùng nước sâu.
Những gì lộ ra cho đến nay chỉ là một góc lộ ra trên mặt nước.
Mà bóng đen mờ nhạt ẩn hiện dưới nước mới là nguy hiểm nhất.
Lưu thọt nghe vậy, quay người lại, nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Dũng đang nói bằng một con mắt, một lúc sau mới nói: "Nơi này là Phùng phủ, nếu như các cậu đã đến đây, thì nhất định phải tuân theo quy củ của chúng ta"
"Đây là lần đầu tiên, tôi sẽ không lặp lại lần thứ hai." Lưu thọt lạnh lùng một cách dị thường nói: "Đừng nói là các cậu, mà ngay cả Cục trưởng Kiều có đích thân tới, cũng sẽ như vậy."
"Quy củ là quy củ, cho dù là ai đến cũng không thể phá vỡ!"
Khí thế của Lệnh Hồ Dũng bị Lưu thọt hoàn toàn áp chế, thậm chí là trong ánh mắt cũng rơi vào thế hạ phong, nhưng sau đó bên tai chợt vang lên một giọng nói.
"Quy củ là chết, nhưng người là sống." Giang Thành chậm rãi nói: "Người sắp chết hết rồi, mà vẫn còn kiên trì cái quy cũ nát, là chê người chết vẫn chưa đủ nhiều sao?"
"Còn nữa, ai cho anh quyền nói như vậy với người đến điều tra vụ án?"
"Với tư cách là người hầu của Phùng phủ, đã không chia sẻ nỗi lo lắng với chủ nhân thì thôi, lại còn can thiệp vào những người đến giúp đỡ, anh rút cuộc là muốn nhà họ Phùng thoát khỏi nguy hiểm, hay là muốn cả nhà bọn họ chết hết đi thế?"
Giang Thành nói câu nào câu nấy đều cực kì khí thế, lúc đầu còn là giọng điệu bình tĩnh, nhưng về sau lại toàn là mắng mỏ, không cho Lưu thọt chút thể diện nào.
"Bảo chúng tôi tới đây, là do người chủ sự chính của nhà họ Phùng và Cục trưởng Kiều sắp xếp, từ lúc nào đến phiên một người hầu như anh khoa tay múa chân ở đây?"
"Đúng vậy!" Tên mập hình như đã nhẫn nhịn tên Lưu thọt này rất lâu rồi, thấy bác sĩ nổ súng, liền lập tức đi theo: "Nếu như anh không muốn chúng tôi đến, thì cứ đi nói với Cục trưởng Kiều, bảo anh ta điều chuyển chúng tôi quay trở về, anh cho rằng chúng tôi muốn quản mấy chuyện vặt vãnh này chắc?"
Nhìn thấy đám người Giang Thành càng ngày càng lớn tiếng, Lưu thọt vốn đang hung hãn liền dịu giọng xuống: "Các cậu đừng hiểu lầm, tôi cũng là muốn tốt cho các cậu thôi."
"12m nav thời tiết vấu trời sắn mưa rồi. nên tôi muốn các câu về em nghỉ ngơi." Lưu thọt thần bí nói: "Khi thời tiết xấu, rất dễ bị vướng vào những thứ kia."
"Đừng có bắt chúng tôi phải giải câu đố, là thứ gì?" Hòe Dật hỏi.
Lưu thọt thần sắc kỳ quái, sau đó dùng một con mắt ra hiệu vào thi thể trên mặt đất: "Tôi cũng không biết, nhưng mặt của đạo sĩ, các cậu đã nhìn thấy rồi phải không, còn cần tôi nói thêm nữa sao?"
Từ lúc vào Phùng phủ cho đến nay, bọn họ chỉ nhìn thấy một người sống là Lưu thọt, bọn họ cũng không muốn làm cứng quá với anh ta.
Suy cho cùng, hiện tại anh ta là nhân vật đầu mối duy nhất trong Phùng phủ mà mọi người có thể liên lạc, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.
Ý định ban đầu của mọi người chỉ là mỉa mai quở mắng anh ta một chút thôi, nếu không đối phương cái gì cũng can thiệp vào, điều này sẽ khiến hành động tiếp theo của bọn họ gặp rất nhiều gian nan.
Hơn nữa sau khi thăm dò, Lưu thọt này cũng không hề cứng rắn như trong tưởng tượng.
Như để chứng minh lời Lưu thọt nói, không lâu sau, một tiếng sấm vang lên.
Quả nhiên, trời sắp mưa rồi.
Bầu trời tối sầm lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Ở lại hiện trường mà quỷ vừa giết người xong, hiển nhiên không phải là lựa chọn sáng suốt, mọi người đều theo Lưu thọt rời đi.
Nhưng không ai để ý rằng ngay khi bọn họ quay người bước ra ngoài, người rơm bị máu của Phan Độ nhỏ xuống lại đột nhiên động đậy một cái.
Chiếc gương đồng vừa vặn chiếu về phía mọi người rời đi.
Bóng dáng mọi người trong tấm gương đồng dần dần mờ đi, một người, hai người...
Tính cả Lưu thọt, tổng cộng có 13 người.
Một mảng trên gương dường như bị mờ đi, khiến một trong những ảnh người trở nên mờ đi.
Ảnh người đó áp sát lưng Phan Độ, tư thế bước đi rất cứng nhắc, mỗi bước đi, nửa người đều chuyển động, giống như một con bù nhìn bằng rơm...
Có lẽ lời nói trước đó của Giang Thành đã có tác dụng, khi Lưu thọt nói chuyện với bọn họ, giọng điệu đã khá hơn rất nhiều, không còn vẻ hống hách như ban đầu nữa. "Các vị." Sau khi đưa mọi người về phòng, Lưu thọt có vẻ lo lắng nói: "Ban đêm không cần biết có chuyện gì xảy ra, hãy cố gắng đừng ra ngoài."
"Nếu có việc gấp thì có thể làm vào ban ngày, vụ án cũng có thể ban ngày điều tra."
Đối với việc này, bọn người Giang Thành không phản đối, ban đêm trong sự kiện linh dị không tùy tiện ra khỏi cửa gần như đã là một quy tắc sắt đá.
Đặc biệt là khi mới vào phó bản, vẫn chưa tìm ra manh mối.
Suy cho cùng, manh mối có thể từ từ tìm, nhưng mạng sống thì chỉ có một.
Sau khi mọi người nhìn thấy Lưu thọt biến mất ở cuối hành lang, liền đóng cửa lại, ngồi xung quanh thảo luận ý kiến của mình.
"Mọi người thấy thế nào?" Triệu Hưng Quốc ngẩng đầu, trịnh trọng nói: "Hãy nói đi."
Trần Cường là người lên tiếng đầu tiên, một tay xoa xoa cổ áo, dường như đã thành thói quen khi suy nghĩ: "Hiện tại xem ra, người bị hại đều là người nhà nhà họ Phùng, và những người được người nhà họ Phùng tìm đến giúp đỡ."
"Cho nên sự kiện linh dị lần này chắc hẳn là giết người báo thù, mục tiêu rất rõ ràng, là nhằm vào nhà họ Phùng, muốn diệt trừ cả nhà họ Phùng."
Giết người báo thù là chuyện rất bình thường trong các sự kiện linh dị, Giang Thành và những người khác đã gặp phải chuyện này nhiều lần, bao gồm cả sự kiện quỷ trường học, thôn Tiểu Thạch Giản và phó bản thời nhà Tống, đều là như vậy.
"Nhưng Nhà họ Phùng có mối hận thù lớn như vậy với ai?"
Ngay khi câu hỏi này được đưa ra, trong đầu mọi người ngay lập tức xuất hiện đoàn tàu hỏa quỷ chở đầy quỷ kia-Hoa Tháng Năm.